Chương 808
Lương Minh Hiệp bắn hết đạn của khẩu súng lục, ông ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cửa lên xe, nhấn ga đi.
“Kít! Kít! Kít!” Lốp xe quay nhanh, tạo thành một mảnh khói trắng.
“Bụp! Bup!”
Ngay khi chiếc Hummer lao qua, mấy chục binh sĩ nhà họ Cao không kịp phản ứng, bọn họ bị hất bay đi. Tất cả mọi người trên khán đài lúc này đều bị sốc.
Đây giống như một bức tranh giống như trong phim, và nó thực sự hiện ra trước mắt họ vào lúc này.
“Cao Phong! Tôi giết chết cậu, giết chết cậu.”
Lương Minh Hiệp rống lên, ôm một suy nghĩ muốn chết chung, rồi đạp chân ga. Chiếc xe lao thẳng lên đài cao chín mét.
Khi mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, họ đều đoán được suy nghĩ của Lương Minh Hiệp
Lúc này, Cao Phong và Kim Tuyết Mai đang ở trên đài cao chín mét kia. Mà cái bục này đều làm toàn bộ từ gỗ. Nếu Lương Minh Hiệp làm vỡ đáy của đài cao, thì đài cao sẽ sụp đổ. Chắc chắn Cao Phong và Kim Tuyết Mai sẽ bị rơi xuống. Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn rơi từ một độ cao như vậy…
“Anh Phong, anh Phong!”
Ngay lập tức Lâm Vạn Quân mở to mắt, ông ta xé bỏ cà vạt, chạy về phía trước.
Vô số người đồng loạt chạy về phía đó, ngay cả khi họ biết là vô ích nhưng họ vẫn thực hiện hành động này trong vô thức.
Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Đường Thành Công và ngay cả bà cụ Kim đang chống nạng cũng hướng về phía đó.
Họ rất muốn chiếc xe được dừng lại, nhưng cảm giác bất lực sâu thẳm vẫn tràn ngập trong lòng mọi người. Rốt cuộc, bọn họ không phải là thần tiên.
Có một số việc không thể dừng lại, họ chỉ có thể đứng nhìn.
“Két!”
“Rầm rầm rầm!”
Chiếc Hummer lao thẳng lên đài cao với tốc độ không dưới một trăm năm mươi kilet trên giờ.
“Răng rắc, rầm rầm!”
Vô số thân cây dựng đài cao bị đụng gãy, đài cao rung lắc mạnh một lúc.
Nhưng cuối cùng, cái đài cao cực kì rắn chắc mà Cao Kim Thành tự mình trông coi đã không sụp xuống.
Gương mặt Lương Minh Hiệp không cảm xúc, khỏe miệng mang theo nụ cười lành lạnh, ông ta không nói câu nào, nhanh chóng lùi số xe, sau đó ông ta hất đuôi xe một cái là đã đánh bay hai vệ sĩ của nhà họ Cao.
Lúc xe dừng ở nơi xa khoảng chục mét, Lương Minh Hiệp lại đột nhiên tăng tốc, lao thẳng tới chân đài cao.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này, chân đài cao đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể chịu đựng lực tông mạnh như thế được nên đổ ầm sang một bên.
Trên đài cao, trái tim của Cao Phong bỗng đập nhanh, cảm nhận được đài cao đang nghiêng ngả, nhưng anh lại không có cách nào cả.
“Tuyết Mai, ôm chặt anh!”
Trong cái khó ló cái khôn, một tay Cao Phong ôm lấy Kim Tuyết Mai, anh đột ngột đứng lên, chạy về phía ngược lại của đài cao đang sụp xuống.
Vậy nên anh phải chạy nhanh trên đài cao đang không ngừng sụp đổ đó, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì có thể giảm độ cao khi rơi đến mức thấp nhất.
Nói cách khác, rơi từ độ cao chín mét xuống thì dù hai người không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Cao Phong, anh đừng để ý đến em!”
Kim Tuyết Mai thò tay định đẩy Cao Phong ra, bây giờ mà thêm sức nặng của một người thì khả năng sống sót sẽ giảm xuống. Nhưng sao Cao Phong có thể đồng ý được, anh ôm chặt lấy Kim Tuyết Mai rồi chuẩn bị vọt mạnh.
Ở dưới đài, Lương Minh Hiệp tiếp tục đi ngăn cản, nhưng xe đã mắt máy.
Trong lòng Lương Minh Hiệp chấn động, ông ta còn muốn chờ hai người Cao Phong rơi xuống đài cao rồi cán qua người bọn họ nữa.
Thế nên Lương Minh Hiệp vội vàng khởi động xe, muốn mở máy lần nữa.
Nhưng ông ta đã không còn cơ hội.
“Mẹ nó chứ!”
Hai mắt Cao Kim Thành đỏ ngầu, anh ta thô bạo mở cửa xe, thò tay muốn lôi Lương Minh Hiệp ra.
“Rầm!”