Chương 718
Có người sực nhớ ra cậu Lục mà quãng thời gian gần đây gây chấn động thành phố Hà Nội…. Tên Cao Phong này và cậu Phong kia có quan hệ gì với nhau? “Đi lên tặng quà mừng đi!”, Cao Phong bình thản, khẽ vẫy tay.
“Vâng! Cậu Phong!” Đám người Vương Hoàng Hà trả lời, sau đó đồng loại đến trước mặt bà cụ Kim.
“Bà cụ Kim, chúc bà thọ sánh cùng tùng bất lão núi
Nam, phúc như nước biển Đông chảy mãi!”
“Bà cụ Kim thật có phúc! Có một đứa cháu rể như cậu Lục”, Vương Hoàng Hà chắp tay chúc mừng bà cụ Kim.
Bà cụ Kim kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nở nụ cười nhận lễ.
Đám người Vương Hoàng Hà cũng không để ý, sau khi đặt quà mừng xuống, liền ngồi xuống bên cạnh Cao Phong. Có thêm đám người Vương Hoàng Hà, vốn dĩ bên nhà Cao Phong còn trống nhiều chỗ, lập tức ngồi kín nửa già.
Không hề thua kém với số người bên nhà Kim Nhạc Son!
Điều quan trọng là thân phận và địa vị của đám người Vương Hoàng Hà, làm sao đám người Chu Hữu Tài có thể bì nổi chứ?
Lấy ngẫu nhiên một người trong đám này đều hơn hai người Chu Hữu Tài cộng lại! Kim Nhạc Sơn sững sờ, Kiều Thu Vân cũng rất sốc.
Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng nhìn Cao Phong với vẻ mặt không thể tin nổi, có thể tưởng tượng ra được sự kinh ngạc trong lòng cô.
Cô biết gần đây Cao Phong có qua lại với những thế lực cấp cao ở thành phố Hà Nội.
Nhưng cô không thể nào ngờ rằng, các thế lực cao cấp này lại có thái độ như vậy với Cao Phong.
Đám người này đều lớn tuổi hơn Cao Phong, nhưng ai cũng rất kính cẩn lễ phép trước mặt anh.
“Tuyết Mai, chồng em, chồng em… Chị Dương hít sâu một hơi, sững sờ không thể nói hết câu được.
Cô ấy thực sự không hiểu, một người con rể có thực lực như Cao Phong, trước đây tại sao Kiều Thu Vân có thái độ như thế với anh.
“Em, em cũng không biết..”, Kim Tuyết Mai nhìn vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì của Cao Phong, lắc đầu trả lời.
Vô số suy nghĩ hiện trong đầu Kim Tuyết Mai, khiến cô thấy rất hoang mang và có rất nhiều thắc mắc.
Nhưng cô cũng biết, giờ không phải là lúc để hỏi.
Bởi vì người gác cổng vẫn không ngừng hộ, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đến.
Từng khuôn mặt quen thuộc từ ngoài cửa bước vào. Từ người nhà giàu có quyền thế xếp hạng 70 của thành phố Hà Nội, rồi đến người đứng thứ 50, từ thứ 50 rồi đến 30, 20…
Những nhân vật máu mặt nổi tiếng một phương, ông trùm thương nghiệp đều tập hợp trước mặt bà cụ Kim. Mà tất cả đám người này đều đến chào hỏi Cao
Phong, sau đó mới tặng quà mừng cho bà cụ Kim. Người này nối tiếp người kia, tạo thành một hàng dài liên tục.
Đám đông tất cả đều sững sờ, há hốc nhìn cảnh tượng này,
Kim Hồng Vũ không dám chế giễu nữa, Kim Ngọc Dung cũng thế, Kiều Thu Vân không dám nói móc, con cháu nhà họ Kim đều ngậm hết miệng lại.
Chẳng mấy chốc bảy tám cái bàn bên Cao Phong đều ngồi chật kín. Mấy người đến sau không có chỗ ngồi, đành phải đứng.
Nhưng mà tất cả nhân vật máu mặt ở thành phố Hà Nội đều không rời đi, bằng lòng đứng bên cạnh Cao Phong.
Đám người này ngẫu hứng một người đi ra ngoài, bất luận là đi đâu đều sẽ được ngồi ở hàng khách vip. Tuy nhiên lúc này, cho dù không còn chỗ, bọn họ cũng chỉ cười, không hề có ý định rời đi.
Chỗ ở của bà cụ Kim dường như trở thành vùng đất hoàng kim vậy, chỉ cần cho họ một chỗ để đứng là được rôi.
Hoặc là nói rằng cho dù đứng sau Cao Phong, bọn họ cũng đều cảm thấy vinh dự “Hồng Vũ, Ngọc Dung, đưa ghế bên chỗ các cháu cho khách ngồi đi!” Bà cụ Kim lập tức nói.
Hai người đó không can tâm, nhưng vẫn phải làm theo. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu, ý nghĩa câu nói trước đó của Cao Phong.
Chính là “chỗ của chúng tôi còn không đủ ngồi”, rốt cuộc có nghĩa là gì.
Đúng thật sự là không đủ!
Sắc mặt của Kim Hồng Vũ và Kim Ngọc Dung vừa sững sờ vừa rất khó coi.
“Cái này, Cao Phong…”, bà cụ Kim do dự vài giây, mở miệng định nói.
“Đường Bảo Nam ông cụ nhà họ Đường ở Hà Nội đến chúc mừng!”, giọng nói của người gác cổng lại vang lên.
“Hả?”