Chương 1813
“Nếu anh còn muốn ở trong Nội Thành, thì anh phải biết mình nên làm cái gì.”
Nghe thấy giọng nói uy hiếp của Lê Tiểu Quyền thì rát nhiều người nhíu mày.
Trong đánh cược đỏ thạch, thì mọi người phải cạnh tranh công bằng với nhau, bây giờ Lê Tiểu Quyền lại nói uy hiếp, tát nhiên là không phù hợp với quy định.
Nhưng mà Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng kết hợp với nhau, đó chính là hai dòng họ hợp tác với nhau, nên không có người nào dám đứng nên nói cả.
Cho nên đến cả nhân viên của ban tổ chức đại hội cũng bỏ qua chuyện này, coi như không nhìn thấy.
“Ha ha, nếu cậu Hồng đã nghĩ như vậy thì tôi mà không cho thì chẳng phải là mất mặt mũi của cậu Hồng?”
Cao Phong suy nghĩ cười một tiếng, anh bình tĩnh nói.
Lê Tiểu Quyền sửng sốt một chút, anh ta không nghĩ tới Cao Phong lại dễ nói chuyện như vậy, anh ta thật sự đồng ý đưa nguyên thạch cho bọn họ?
“Hừ! Tôi cũng biết anh ta không dám thách thức cậu Hồng.” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh một tiếng, sau đó nói với Thương Tuấn Hồng: “Cậu Hồng, bây giờ anh ta đang lấy lòng anh đó.”
“Chỉ là một con kiến hôi thối.” Trên mặt Thương Tuán Hồng hiện nên sự kiêu ngạo, trong lòng anh ta cảm thấy rất thoải mái.
Cuối cùng Cao Phong chỉ là một người trẻ tuổi không dám đắc tội với anh ta!
“Cậu Phong, viên đá nguyên thạch này sẽ bán cho ai là quyết định của cậu, mời cậu quyết định!”
Một nhân viên của hội trường cầm hồ sơ đấu giá đi đến hỏi anh.
“Tôi bán cho cậu Hồng.” Lúc này Cao Phong trả lời.
Câu này nói ra làm cho mọi người ở xung quanh thở dài.
Con rồng mạnh mẽ không trấn áp được con rắn mất đầu, cuối cùng thì Cao Phong vẫn phải cúi đầu xuống trước Thương Tuấn Hồng!
Thậm chí vì lấy lòng Thương Tuấn Hồng mà một tỷ bảy trăm năm mươi triệu cũng không cần.
Lại bán cho Thương Tuấn Hồng với cái giá mười hai triệu hai trăm năm mươi triệu.
Nhưng mà không ai phát hiện Cao Phong quay đầu lại nhìn cô gái áo đen bằng ánh mắt ẩn ý.
Đầu tiên là cô gái đáo đen kia híp mắt lại, sau đó cô ta hừ lạnh quay đầu sang một bên: “Chỉ là đồ hèn nhát.”
“Cô chủ, người này chỉ vì nịnh hót Thương Tuấn Hồng mà không cần một triệu bảy trăm năm mươi triệu.”
“Chính là cậu ta không biết thân phận của cô, neus không làm sao cậu ta dám làm như vậy.” Ông già cũng cười nhạt.
“Chỉ là tiếc viên ngọc kia.” Cô gái mặc quần áo đen chậm rãi lắc đầu.
Vốn dĩ cô ta nghĩ Cao Phong khác với người thường, nhưng hiện tại một chút thiện ý với Cao Phong cũng biến mất rồi.
“Anh cũng có anh mắt nhìn.” Lê Tiểu Quyền cười ha ha, sau đó nhướng mày nhìn Cao Phong.
Cao Phong không trả lời, anh đang tiến hành giao dịch với Thương Tuấn Hồng, trong nháy mắt anh đã có mười hai triệu hai trăm hai mươi năm tỷ trong tay.
Nhưng mà khi có số tiền này trong tay thì Khổng Duệ chí lại buồn bã, ông ta giống như người sắp chết đến nơi vậy.