Chương 3601
Nhậm Viễn Kim này ra trận giết địch còn có thể chứ loại chuyện đàm phán này không phải ai cũng có thể làm được.
Hiện tại xem ra anh không ra mặt là không được.
Cao Phong hít vào một hơi, nói vào tai nghe mấy câu.
Trong phòng.
Hai tên thuộc hạ của ngài Đức Khánh nói một lúc liền chậm rãi đứng lên.
“Anh Kim, chúng tôi tới đây chính là để thăm hỏi anh một chút.”
“Bên kia còn có chuyện chúng tôi xin phép về trước.”
Đỗ Ngọc Minh khách khí cười cười, chắp tay nói với Nhậm Viễn Kim.
Bọn họ đều có chung suy nghĩ là không nói chuyện chính ra.
Hai người đang định chuẩn bị về để bàn bạc lại một chút.
“Anh Kim, anh tìm tôi hả?”
Ở phía sau một người đàn ông dung mạo bình thường bước đến.
Anh mặc một bộ quần áo màu xám nhạt, bước chân vững vàng tựa như mây trôi nước chảy, khí chất không dính bụi trần bao lấy cả người.
Hình ảnh có sự tương phản rõ ràng vô cùng so với dáng vẻ hung hãn của Nhậm Viễn Kim.
“Quân sư đến rồi sao? Mau ngồi đây đi nào!”
Nhậm Viễn Kim vội vàng đứng lên, nhiệt tình chào hỏi người thanh niên vừa đến.
Thoạt nhìn có thể thấy, dáng vẻ của Nhậm Viễn Kim đây là vô cũng xem trọng người thanh niên này.
“Quân sư sao?”
Đỗ Ngọc Minh nghe vậy thì sửng người, anh ta im lặng đánh giá chàng trai trẻ trước mặt mình.
Có những người, trên người họ có một loại khí chất riêng.
Hai người bọn họ cứ thế mà quan sát đối phương, trong lòng cũng cảm giác được một chút khác thường.
Luôn cảm giác người thanh niên này có khí chất lãnh đạo hơn cả Nhậm Viễn Kim nữa.
Đã thế, Nhậm Viễn Kim còn gọi người kia là quân sư, nói vậy đây là người đã giúp Nhậm Viễn Hỗ bày mưu tính kế à?
Vậy…
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn Vũ Nặc ra tay chiến đấu đều là được người kia sắp xếp chỉ điểm cả sao?
Nghĩ đến đây, hai người Đỗ Ngọc Minh liếc mắt nhìn nhau, chống bàn, không nói gì nữa mà rời mắt..
“Quân sư, giới thiệu cho ngài một chút, đây là cấp dưới của ngài Đức Khánh ở Nam Cương, họ đặc biệt đến đây để thăm hỏi tập đoàn Vũ Nặc chúng ta đấy.”
Nhậm Viễn Kim cười cười, chỉ vào hai người Đỗ Ngọc Minh mà nói.
Người thanh niên kia hơi xoay người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn hai người kia một cái rồi cười nói: “Chào hai người, tôi là Kim Phong.”
Người thanh niên này chính là Cao Phong đeo mặt nạ giả.
Bất kể là ai đi chăng nữa cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.
“Ai, chào anh Phong! Chào anh Phong!
Đỗ Ngọc Minh vội vã chắp tay, cả động tác và giọng điệu đều vô cùng khách khí.
“Này hai người anh em, quân sư của tôi… Kim Phong đã giúp đỡ tôi rất nhiều đó.”
“Vô số trận chiến ở Nam Cương đều nhờ anh ấy bày mưu tính kế cho tôi, tôi mới có thể lấy được thắng lợi.”
“Tôi rất nể trọng anh ấy, cho nên nếu hai người có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh ấy đi, anh ấy có thể thay mặt cho tôi.”
Nhậm Viễn Kim nói ra những lời này là đã đẩy Cao Phong lên giới thiệu trước mặt mọi người.
“Được! Hay lắm!”
Nhóm người Đỗ Ngọc Minh nghe xong những lời ấy thì cũng gật gù liên tục.
“Không có chuyện gì thì đã không cần làm phiền nhau, hai vị tới chơi, chắc hẳn phải có việc gì cần thương lượng đúng không?”
Cao Phong xua xua tay, ý bảo hai người ngồi xuống.
“Việc này à…”
Nhóm hai người kia liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn ngồi xuống.