Chương 3759
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Đạn điên cuồng càn quét, bắn về phía hơn trăm chiếc xe đang lao nhanh rời đi.
Tuy uy lực của đạn mạnh thật, nhưng nó có một tầm sát thương nhất định.
Vượt qua tầm bắn này, động lực của viên đạn sẽ mất hết, cuối cùng còn rơi xuống đất.
Mà đoàn xe kia vốn cách đám Đức Khánh rất xa, cộng thêm lúc này bọn họ giẫm chân ga tới mức tận cùng điên cuồng chạy trốn.
Muốn lập tức giết giết hết bọn họ, đó là chuyện không có khả năng.
“Ngài Đức Khánh, chúng ta có cần tiếp tục đuổi theo hay không?”
“Nếu báo với bên ngài John tiến hành chặn đường, bọn họ tuyệt đối không chạy thoát được!”
Sĩ quan phụ tá cầm ống nhòm, nhìn tuyến đường đoàn xe kia chạy trốn, lúc này lớn tiếng nói.
Đức Khánh không vội vàng đáp lời, mà quay đầu nhìn thoáng qua vùng trũng ở phía xa.
Lúc này tiếng súng trong vùng trũng đó, chẳng những không suy yếu, trái lại càng thêm dày đặc.
Nghe qua, ít nhất cũng phải có ba bốn chục nghìn người!
“Mẹ nó, tiếp tục tăng tốc tiến về trước!”
“Đây chắc chắn là kế điệu hổ ly sơn của bọn họ, với mức độ nham hiểm của khối tập đoàn Phong Hạo, tuyệt đối có thể làm được.”
“Chúng ta trăm ngàn lần đừng mắc mưu, nếu không sẽ vì nhỏ mất lớn!”
Đức Khánh trực tiếp xua tay hạ lệnh, mọi người lại tiến về phía trước.
Mỗi người đều nghĩ, trăm chiếc xe này, có khả năng là khối tập đoàn Phong Hạo dùng để hấp dẫn lực chú ý.
Nhỡ đâu Đức Khánh dẫn người đuổi theo giết đoàn xe này mà nói, mấy chục ngàn người ở bên kia, chẳng phải là sẽ có cơ hội nhân dịp loạn mà chạy trốn?
Trong lòng Đức Khánh không ngừng cười mỉa.
Ông ta sẽ không làm loại chuyện này, vì nhỏ mà mất lớn.
Cho nên ông ta trực tiếp từ bỏ việc đuổi theo giết những người này, mà toàn quân tiến về trước, nhanh chóng đi tới vùng trũng kia.
Khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Cường đạo Nam Cương tứ đại chiến minh gần như là đuổi tới đây cùng một thời gian.
Mọi người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lên đạn, chậm rãi đi về phía trước.
Mười mét, tám mét, năm mét…
Cách càng gần, tiếng súng kia càng lúc càng dày đặc, ánh lửa cũng càng thêm chói mắt.
Nhưng cảm giác không thích hợp trong lòng Đức Khánh, cũng càng ngày càng trở nên đậm hơn.
Lúc này bọn họ biết rõ, trong vùng trũng kia chắc chắn có mấy chục ngàn binh sĩ của Phong Hạo, thế nhưng lại có một loại cảm giác không dám nhìn tới.
“Mẹ nó, cho một vòng lựu đạn trước!”
Đức Khánh xua tay áo, trực tiếp hạ lệnh.
“Vù! Vù! Vù!”
Mọi người tuân lệnh, lập tức giơ lựu đạn lên cao, sau đó ném vào trong vùng trũng cách mấy mét.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
“Bùm bùm!”
“Đùng đoàng! Đùng đoàng bùm bùm!”
Chỉ trong nháy mắt lựu đạn vang lên trong vùng trũng, mà tiếng súng kia thì càng thêm mãnh liệt.
Mọi người hơi sửng sốt.
Mấy trăm lựu đạn được ném đi vào, chẳng lẽ không nổ chết được đám người sao?
Nói cách khác, sao không nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Phong Hạo?
Uy lực của lựu đạn, còn mạnh hơn nhiều so với đạn đấy!
Cho dù nổ trúng người nào, con mẹ nó người đó bị đau cũng phải kêu thảm thiết đúng không?
Nhưng mà lúc này mấy trăm quả lựu đạn cùng nổ tung, vậy mà không có một chút âm thanh nào truyền đến?
Hay là tiếng súng kịch liệt đó, đã che mất tiếng kêu thảm thiết ở bên trong?
“Mẹ nó! Lại thêm một vòng nữa!”
Đức Khánh nghiến chặt răng, vẫn không dám trực tiếp thò đầu ra, lại hạ lệnh với cường đạo Nam Cương.