Chương 3020
Cao Phong kìm nén cơn tức giận trong lòng, nắm lấy vai Kiều Thu Vân hỏi.
“Không hề nói gì cả, nhưng mặc quần áo rằn ri giả, chỉ đích danh muốn bắt Tuyết Mai đi”
“Bọn họ, bọn họ còn phải tiêm cho Tuyết Mai, tôi không biết đó là cái gì!”
Kiều Thu Vân vừa nói vừa ra sức tự tát chính mình, bà ta đã không thể bảo vệ được Kim Tuyết Mai.
“Được rồi, tôi hiểu rồi…”
Cao Phong chậm rãi nắm chặt hai nắm đấm, sau đó cơ thể cứng đờ lại, đứng lên, trực tiếp đi ra phía bên ngoài.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng anh đã có một số suy đoán.
“Anh rể, anh rể, anh muốn làm gì vậy, chị ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh, anh đừng…”
Kim Vũ Kiên trợn tròn mắt, vội vàng hét lên một tiếng.
Lúc này, nói không sai thì Cao Phong như thể biến thành một người khác.
Hai mắt đỏ như máu, toàn thân toát ra một luồng sát khí khiến cho người ta khiếp sợ, giống như một tên ác quỷ máu me bước ra từ trong địa ngục.
“Anh không sao.”
“Cho dù là ai làm việc này, lần này anh sẽ giết chết hắn!”
Cao Phong đầu cũng không quay lại đi thẳng ra ngoài, giọng nói khàn khàn.
Bọn người Long Tuấn Hạo cùng các thành viên của các bộ phận của Khối tập đoàn Đế Phong ở thành phố Hà Nội, đã đợi bên ngoài sân.
Nhìn thấy Cao Phong mắt đỏ bừng bước ra ngoài, tất cả mọi người đều hồi hộp mà nhìn.
“Anh Phong…”
Long Tuấn Hạo lau mắt một chút, sau đó hét lên một tiếng.
Hàng trăm người, tất cả đều như mở to con mắt, ánh mắt như thể đem theo câu hỏi nhìn thẳng vào Cao Phong.
“Tuyết Mai, đã bị đưa đi rồi.” Cao Phong ngữ khí bình tĩnh nói.
Nhưng những ai quen thuộc với anh đều biết rằng, sau sự bình tĩnh này chứa đựng sát khí, căm hận và giận dữ.
“Hít!”
Long Tuấn Hạo và những người khác hít một ngụm khí lạnh.
Cuối cùng, vẫn là kết quả tệ nhất này.
“Roạt! roạt!”
Trong một khoảnh khắc, mấy người Long Chí Minh và các nhân viên ở lại trong thành phố Hà Nội, tất cả đều quỳ gối xuống đất.
“Anh Long …”
Trên mặt tất cả mọi người đều mang theo sự hổ thẹn, giọng nói run rẩy.
Mấy người Cao Phong đã chiến đấu trong thành phố Đà Nẵng, bọn họ ở lại hậu phương, nhưng lại xảy ra loại chuyện như thế này.
Dù có nói một ngàn lần, một vạn lần, họ cũng thể tránh khỏi trách nhiệm trong chuyện này.
Hơn nữa, trong lúc này cũng không có ai dám chối bỏ tránh trách nhiệm.
Nhìn Cao Phong lúc này dường như rất bình tĩnh, thực ra lại đang kìm nén sát khí, làm cho người ta sợ hãi không thôi.
Vào thời điểm này, anh nói muốn cho ai chết, đó cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Những người này càng hiểu được tầm quan trọng của Kim Tuyết Mai đối với Cao Phong.
Vì vậy, Cao Phong lúc này, rất có thể đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Nếu như Cao Phong đã trở nên điên cuồng, thì còn có chuyện gì mà anh không dám làm, hay anh không thể làm ra được chứ?
“Phong tỏa tất cả lối ra vào của thành phố Hà Nội, vào được mà không thể ra được.”
Ánh mắt Cao Phong chầm chậm quét qua tất cả mọi người, nói ra câu đầu tiên.
“Dạ!”
Có người lập tức đáp lại, sau đó bước sang một bên và bắt đầu gọi điện thoại.
“Lấy tất cả các camera giám sát trong bán kính hai mươi kilomet quanh khu núi Bồng Thiên.” Đây là câu nói thứ hai.
“Không vấn đề gì.” Một lần nữa có người trả lời, ngay sau đó lập tức đi làm.
“Lục soát cả thành phố xem có Tuyết Mai không.” Đây là mệnh lệnh thứ ba.