Chương 3361
Tuy rằng trong lòng vô cùng tò mò, thế nhưng anh không thể ép Lâm Vạn Quân nói ra cái gì.
Đã dùng người là không được nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng.
Nếu như bây giờ Lâm Vạn Quân không nói, vậy thì nhất định ông ta có lý do của mình.
Cao Phong chỉ cần biết, Lâm Vạn Quân tuyệt đối không hại anh, như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa để tay lên ngực mình tự hỏi, anh cảm thấy chuyện Lâm Vạn Quân muốn nói với mình lần này nhất định không đơn giản, thậm chí còn là chuyện rất quan trọng.
Trong tình huống như thế này, Cao Phong cảm thấy thấp thỏm không yên.
Anh vừa vội vàng muốn biết câu trả lời, vừa cảm thấy hơi chùn bước.
Giống như cảm giác thấp thỏm khi xa quê hương vậy.
Rõ ràng là nhớ nhà, thế nhưng đến khi đứng trước cửa nhà, lại do dự không tiến lên.
Lúc này, Cao Phong đang ở trong trạng thái đó.
Sự thật đang ở trước mặt rồi, thế nhưng trong lòng anh cứ lo lắng không yên.
Anh cứ cảm thấy sự thật ấy sẽ thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời của anh.
“Được, chú Quân, vậy thì ngày mai cháu trở lại Thành phố Hà Nội, sau đó xử lý chuyện ở Hà Nội một chút, sau đó đi Đà Nẵng tìm chú.”
Cao Phong gật đầu, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Sau đó hai người cúp điện thoại, Cao Phong trở về biệt thự.
Nhà họ Cao, Đà Nẵng.
Trăng sáng, sao thưa, sóng biển đánh từng trận.
Trong một phòng họp nhỏ của nhà họ Cao.
Lâm Vạn Quân, Lâm Thục Lan và hai người giúp việc của nhà họ Cao ngồi ở chỗ.
Hai người giúp việc của nhà họ Cao này là người của Lâm Vạn Quân, họ cũng biết rất nhiều chuyện.
Vậy nên, Lâm Vạn Quân không giấu bọn họ.
“Ông Quân, chắc chắn Kình Thiên không sao rồi chứ?”
“Bây giờ nó cũng đã quay lại rồi sao?”
Lâm Vạn Quân vừa đặt điện thoại xuống, Lâm Thục Lan đã lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, cậu ấy không sao rồi, bây giờ đã quay lại chỗ ở.”
Lâm Vạn Quân gật đầu, hai tay cọ vào nhau, lông mày hơi nhíu lại, như đang suy nghĩ gì đó.
“Được! Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Lâm Thục Lan thở phào một hơi, từ từ dựa vào thành ghế.
Tuy rằng Cao Phong vừa ra đã cho người đưa tin đến Đà Nẵng, thế nhưng chưa tận tai nghe thấy chính Cao Phong nói mình đã an toàn, bà ấy không thể yên tâm được.
“Ông Quân, cậu chủ nói gì vậy, bên trên muốn cậu chủ đi biên giới sao?” Một người trung niên gần năm mươi tuổi lên tiếng.
Lâm Vạn Quân khẽ gật đầu, nói: “Thật ra, đây cũng là chuyện ngoài dự liệu.”
“Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, phía trên chỉ giữ cậu chủ để dọa người thôi, xử xét như một nhân vật điển hình.”
“Thế nhưng sau đó, bọn họ làm ra bao nhiêu chuyện làm tôi cảm thấy, mục đích của bọn họ không chỉ là trừng phạt cậu chủ.”
“Bây giờ, tôi mới thật sự hiểu ra suy nghĩ của bọn họ.”
Sau khi Lâm Vạn Quân nói xong, hai thuộc hạ không nhỏ tuổi cũng gật đầu.
“Tại sao bọn họ nhất định phải bắt Kình Thiên qua đó? Đổi người khác không được sao?”
“Tại sao nhất định phải đi?” Lâm Thục Lan đột nhiên ngồi thẳng người, không hiểu hỏi.
Bà ấy là phụ nữ, không có hoài bão lớn lao gì.
Chỉ là lúc này cũng lo lắng cho người xa quê Cao Phong.
Bảo vệ quốc gia, chiến đấu Nam Bắc, đúng là làm máu nóng của con người sôi sục.
Thế nhưng sau đợt máu nóng đó lại phải đổ bao nhiêu máu tươi, lại còn phải đắp xương cốt chồng chất.
Lâm Thục Lan muốn Cao Phong được bình yên vô sự.
Lâm Vạn Quân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trần của phòng họp.
“Có lẽ là do, cậu ấy tên Cao Phong.”
Ánh mắt sâu xa ấy của Lâm Vạn Quân như là đang giấu bao nhiêu bí mật.
“Cao Phong thì sao? Nói đến cái này…”