Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3613

Nếu đã chọn để cho Cao Phong phụ trách chiến dịch thì ông ta phải duy trì đủ sự tin tưởng đối với Cao Phong.

Cho dù có xảy ra vấn đề thì cũng không thể xóa bỏ công lao trước đây của Cao Phong.

“Ông Trần, tôi thấy nếu ông còn tiếp tục để cho anh ta đùa giỡn, thì anh ta cũng sắp hoàn toàn đi theo đám cường đạo Nam Cương rồi!”

“Ông Trần, ông phải suy nghĩ cho kỹ!”

“Cho dù không thể loại bỏ bọn cường đạo biên giới thì chúng ta cũng không thể để một tên khốn nạn như vậy ở lại đó!”

“Đây là một quả bom không hẹn giờ, nói không chừng lúc nào đó sẽ bùng nổ!”

Mọi người không ngừng chỉ trích Cao Phong.

Có vẻ như thời khắc này Cao Phong đã trở thành một tội nhân thiên cổ.

Ông Trần tiến thoái lưỡng nan.

Ông ta muốn chờ Cao Phong tự mình giải thích.

Nhưng mà Cao Phong hiển nhiên không có ý giải thích.

Điều này lại rất giống với Ông Trần.

Năm ấy khi Ông Trần làm việc ở nước ngoài, ông ta cũng hiếm khi giải thích bất cứ điều gì.

Dẫn quân đi chiến đấu đã đủ mệt mỏi rồi, lại còn phải báo cáo và giải thích mọi thứ thì đơn giản là không cần thiết.

Nhưng những gì Cao Phong đã làm trong vấn đề này lại thực sự khó hiểu.

“Nếu ông Trần đã tiếp tục cố chấp thì cấp dưới chúng tôi cũng chẳng nói nhiều nữa.”

“Hiện tại tôi sẽ đi tìm chị tôi, để chị ấy giao thiệp với cấp trên, tước đi cấp bậc của Cao Phong!”

Thấy Ông Trần không lên tiếng, Vu Chính Bình lập tức khịt mũi rồi quay người rời đi.

Ông Trần liếc nhìn Vu Chính Bình, muốn vươn tay ngăn cản nhưng lại không nói.

Nếu chị của Vu Chính Bình nhúng tay mà báo cáo với cấp trên, e rằng đến tính mạng của Cao Phong cũng khó mà giữ được!

Vì một quyết định sai lầm mà khiến tám nghìn binh sĩ phải thiệt mạng, tương đương với tội giết người.

Cho dù Cao Phong có mười cái mạng cũng không đủ bù đắp nổi.

“Reng reng!”

Đúng lúc này, di động cá nhân của Ông Trần vang lên.

Vu Chính Bình ngay lập tức dừng lại và hơi liếc mắt nhìn sang bên này.

Ông Trần cầm điện thoại lập tức đứng lên, thân hình thẳng tắp.

“Có, là tôi!” Ông Trần lập tức trả lời.

“Cấp trên muốn tôi hỏi cậu, ở Nam Cương kia, có phải Cao Phong uống say rồi không?”

Phía bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói không vui.

“Chuyện này, chuyện này, có thể có một số hiểu lầm, tôi vẫn đang điều tra.” Ông Trần hơi nghiến răng giải thích.

“Có gì hiểu lầm? Đã làm chết nhiều người như vậy, còn cần phải giải thích gì sao?”

“Ai sẽ giải thích cho những người lính chết kia?”

“Dù có giải thích thì ông có thể làm cho bọn họ sống lại sao?”

Giọng nói qua điện thoại càng lúc càng tức giận.

“Điều này…”

Ông Trần khẽ nghiến răng nói: “Tôi có thể xác nhận cho cậu ta! Cậu ta làm như vậy nhất định là có lý do.”

“Tôi không quan tâm là vì bất kỳ lý do gì, cho dù hiện tại anh ta có đánh chiếm được Nam Cương đi nữa.”

“Mạng người cũng không thể chết một cách vô ích như vậy!”

“Gần mười ngàn mạng người, đây đều là người của chính chúng ta!”

“Trần Thiên Tung, nếu ông muốn bảo chứng cho anh ta thì còn phải xem khi đối mặt với tám ngàn linh hồn kia, ông có còn bảo đảm được không!”

Sau khi bên kia điện thoại nói xong thì trực tiếp dập máy.

Thể hiện thái độ rất rõ ràng.

Lần này, ngay cả Trần Thiên Tung cũng không bảo vệ được Cao Phong.

Đem người của mình đi đánh chính người mình, lại còn làm chết hàng chục nghìn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK