Chương 1893
Đối với sự nhục nhã của bọn người Lê Tiểu Quyền mà Cao Phong không nóng cũng không vội, sắc mặt thì vẫn lạnh nhạt, bình tĩnh như cũ.
Anh cũng không có gấp gáp đi giải thích với người khác, cũng không có nửa điểm tức giận, ngược lại luôn phi thường trầm ổn.
Dạng người trẻ tuổi như vậy, hoặc chính là người quá mức trung thực, tìm không thấy lời nói nào để phản bác.
Hoặc chính là loại người có tâm tình cực lỳ trẩm ổn, căn bản không đem đám người Lê Tiểu Quyền vào trong mắt.
Gia Cát Kiến Nguyên còn không biết được rằng đến cùng Cao Phong là dạng người gì?
“Chuyện là như vậy sao cậu Vũ?” Gia Cát Kiến Nguyên hỏi.
Mà lúc này Cao Phong chờ cho đám người Lê Tiểu Quyền giội nước bẩn xong, thản nhiên mà nói: “Tôi chỉ cùng bọn họ có ít khúc mắc riêng tư, cùng với dòng họ Gia Cát không có quan hệ.”
Một câu đã làm sao Gia Cát Kiến Nguyên đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được mà muốn vỗ tay khen tốt.
Trong lúc bọn người Lê Tiểu Quyền tranh nhau chen lấn chửi bới Cao Phong, Cao Phong cũng không có nói một lời, mà lẳng lặng chờ đợi bọn họ nói xong, anh đã giữ vững phong độ lưu lại cho Gia Cát Kiến Nguyên một ấn tượng tốt.
Dù sao thì nhiều người như vậy líu ríu cùng ở một chỗ nói chuyện như vậy, xác thực rất dễ dàng làm cho người ta phiền chán, Gia Cát Kiến Nguyên cũng sẽ không chú ý đến Cao Phong nói cái gì.
Mà chờ sau khi bọn họ nói xong, Cao Phong mới nhẹ nhàng nói một câu, là chỉ có khúc mắc với bọn người Lê Tiểu Quyền, trong nháy mắt đã giải thích tất cả các sự tình.
Chính là bởi vì có khúc mắc cùng với Lê Tiểu Quyền bọn họ, cho nên bọn họ mới đi công kích, chửi bới Cao Phong!
Lần này Cao Phong xem như đã giải thích cặn kẽ, rõ ràng.
Gia Cát Kiến Nguyên không khỏi nhìn Cao Phong nhiều hơn một chút, người tuổi trẻ này, để lại cho ông ta cảm giácác biệt rất lớn với mọi người xung quanh.
Chí ít thì Lê Tiểu Quyền cùng với Thương Tuấn Hồng, những con nhà giàu này, căn bản không cách nào so sánh được với anh.
“Ông chủ Gia Cát, tôi có thể nói một câu được không?” Bỗng nhiên Thi Tống Văn đi lên trước một bước, như là đang nở một nụ cười nịnh nọt.
“Tổng giám đốc Thi, mời nói.” Gia Cát Kiến Nguyên đương nhiên sẽ cho tập đoàn Hà Đô một chút mặt mũi.
Thi Tống Văn khẽ gật đầu, nói: “Nếu là tôi tôi muốn nói rằng, tốt hơn hết là hận thù thì nên giải quyết triệt để chứ không nên kết hận trong lòng, các khách mời đều đến nơi này chắc hẳn cũng là bạn bè của dòng họ Gia Cát.”
“Nếu làm phiền phức quá mức thì cũng gây khó nhìn, đến lúc đó sẽ làm tổn thương đến hòa khí đôi bên! Không bằng liền từ dòng họ Gia Cát dẫn đầu, song phường cùng bắt tay giảng hòa, như vậy có được không?”
Nhận xét của Thi Tống Văn rất rộng rãi, cởi mở, không chỉ thể hiện được danh tiếng mà còn tạo khoảng cách gần gũi với dòng họ Gia Cát.
Cái này làm cho mọi người ở đây đều cảm thấy tập đoàn Hà Đô này rõ ràng là muốn bắt đầu ra tay đây mà!
Hiện tại thì bọn họ đã tham gia vào quyền lực ở bên trong nội thành Hà Nội, hiển nhiên là đang chuẩn bị bắt đầu khuếch trương thế lực nha.
“Cái này, vậy thì giám đốc Thi nói chuyện này nên được giải quyết như thế nào?” Lê Tiểu Quyền nhíu mày.
“Theo như tôi thấy thì cậu Vũ này nên đối với nói một lời xin lỗi với cậu Quyền, dù sao thì mặt mũi của bốn dòng họ nhỏ cũng không phải dễ bị ném đi như vậy.” Thi Tống Văn cười, trầm giọng nói một tiếng.
Một câu này làm cho Lê Tiểu Quyền cùng đám người Thương Tuấn Hồng cực kì vui vẻ.
Nhưng Cao Phong thì khẽ nhíu mày, con người Thi Tông Văn này chỉ vì muốn nịnh bợ bốn gia tộc nhỏ, vậy mà có thể nói như vậy được sao?