Chương 4315
Người trung niên cắn răng, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Cao Phong như trước, sau đó trực tiếp cất bước.
Ngay khi Cao Phong chuẩn bị hạ lệnh tiến công, chỉ thấy người trung niên này chậm rãi bước ra từ trong đội ngũ cường đạo Tây Vực, từ từ đi tới.
Không đợi Cao Phong nói gì, người trung niên này đã trực tiếp vứt bỏ vũ khí nóng trong tay, sau đó ném hết tất cả trang bị băng đạn trên người xuống đất.
Tiếp nữa, ông ta chậm rãi giơ hai tay lên, đi về phía Cao Phong.
“Fuck! Ông ta phát điên cái gì vậy?”
Negan bỗng trừng to mắt, lớn tiếng quát lên.
Vậy mà người trung niên lại như đã tẩu hỏa nhập ma, vẫn thẳng tắp mà nhìn Cao Phong như trước, còn không ngừng đi về phía Cao Phong.
“Ngăn ông ta lại cho tao!” Negan hét lớn một tiếng.
Mà lần này, rốt cục người trung niên cũng nghe được.
“Tất cả thủ hạ của tao nghe rõ, người nào cản trở tao trực tiếp nổ súng!”
Người trung niên cũng không quay đầu lại cắn răng nói. Mà mệnh lệnh này vừa được phát ra, chỉ nháy mắt Negan đã ngơ ngác.
Mà lúc này Đặng Phi cũng bất mãn vô cùng, nhưng anh ta cũng không tiện nói thêm điều gì.
Bởi vì dựa vào sức mạnh của một mình anh ta, muốn ăn sạch khối tập đoàn Phong Hạo chắc chắn là chuyện không thể nào.
Cho nên anh ta cũng không dám nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Tây Vực.
“Shit! Chắc chắn ông ta đã điên mất rồi, điên mất rồi!”
Negan tức giận vô cùng, hàm răng cắn chặt tới ken két rung động.
Mà rất nhiều người Tây Vực đều thuận theo ánh mắt của người trung niên này mà nhìn về phía Cao Phong.
Ngay một khắc ấy, mấy người trung niên khác cũng cảm thấy tinh thần chấn động, yết hầu vô thức nhúc nhích một cái.
“Này…”
“Này này này…”
Vài tên trung niên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ từ trong mắt đối phương.
Nhưng bọn họ cũng không biểu hiện ra ngoài, mà chỉ tạm thời đè nén xao động trong lòng.
Người trung niên kia đã càng lúc càng gần Cao Phong, đám người Long Tuấn Hạo cũng trở nên cảnh giác hơn hẳn.
“Lui về phía sau đứng!”
Liễu Tông Trạch nhíu mày đi lên, cho dù người trung niên này đã lấy hết tất cả vũ khí đi, anh ta vẫn không thể để người này tùy tiện tới gần Cao Phong.
“Cậu có thể soát người! Tôi không mang theo bất kỳ thứ gì!”
“Tôi chỉ muốn nói hai câu với anh Phong của các người.”
Người trung niên nhìn Liễu Tông Trạch, ánh mắt thành khẩn không gì sánh được.
“Nói cái gì, tôi truyền lời giúp ông là được.”
Liễu Tông Trạch nhíu mày nhưng vẫn không muốn cho đi như cũ.
“Tôi muốn đích thân hỏi anh ta!”
Người đàn ông trung niên lại cắn răng quay đầu nhìn Cao Phong, hai người nhìn nhau vài giây.
“Thả ông ta đến đây đi.”
Cao Phong tiếp xúc được ánh mắt của người trung niên, bỗng mở miệng nói.
Liễu Tông Trạch trầm ngâm hai giây sau đó đích thân đi lên, lục soát khắp thân thể người trung niên.
Xác nhận trên người ông ta không có bất kỳ vũ khí nào khác, lúc này anh ta mới dịch người nhường đường.
Toàn bộ quá trình, người trung niên này không hề phản kháng chút nào, để Liễu Tông Trạch tùy ý soát người.
Mà ánh mắt của anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Chờ khi Liễu Tông Trạch nhường đường rồi, người trung niên giơ hai tay lên, nhanh chóng đi tới trước mặt Cao Phong.
Người trung niên ngửa đầu nhìn Cao Phong trên xe, yết hầu cuồn cuộn.
“Tôi…”
Sau khi người trung niên tới gần càng có thể thấy rõ ràng cương đao trong tay Cao Phong.