Chương 1373
Mà lúc đó, Cao Phong trả lời là mình không tin vào số mệnh.
Hơn nữa, anh cũng tin chắc rằng, mỗi một lần thất bại cũng sẽ là một bước giúp đỡ anh trưởng thành.
Mỗi một đoạn đường đều chứa đầy kinh nghiệm sống có thể tiếp thu.
Chỉ cần trong lòng không buông tha, rồi sẽ có một ngày, anh có thể xua tan mây đen và nhìn thấy ánh trăng.
Cũng giống như cảnh trượng trên bầu trời của Thành phố Hòa Bình vào lúc này, một đám mây đen đang che kín mặt trăng sáng ngời, thế nhưng chẳng có lúc nào ánh trăng chịu đứng yên, vẫn cố gắng kéo dài ánh sáng ra xung quanh, chiếu sáng bầu trời đêm, xé rách mây đen, lại một lần chiếu lên đất đai.
Cao Phong đứng một mình bên bờ biển, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm.
Ba ngày sau chính là ngày mười lăm, cho nên tối hôm nay ánh trăng rất sáng, mặt trăng cũng khá tròn rồi.
Một cơn gió biển thổi qua, mang theo không khí lạnh lẽo, làm Cao Phong lập tức trở nên tỉnh táo tinh thân hơn.
“Đúng vậy! Trăng sáng, cũng sắp tròn rồi…”
Cao Phong ngửa đầu nhìn trăng sáng, thở dài một hơi, chuẩn bị xoay người lại.
“Trăng sáng hay trăng tròn cũng liên quan gì đến cô?”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói hơi hài hước.
Cao Phong nhíu mày quay đầu, thấy được Nam Phương Minh Nguyệt đang ngồi trên đá.
Mới vừa rồi, anh bận suy nghĩ nhiều chuyện, bởi vì quá tập trung, nên anh không phát hiện Nam Phương Minh Nguyệt đến đây từ lúc nào.
“Không liên quan gì đến tôi!”
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
“Tôi cảm thấy anh là một người từng trải, có chuyện giấu trong lòng!”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, không nhịn được nói một câu.
Cao Phong dừng chân lại, cũng không trả lời cô ta.
“Có hứng thú kể chuyện của anh cho tôi nghe không?”
Nam Phương Minh Nguyệt mở đôi mắt xinh đẹp, nhìn về phía Cao Phong.
Cao Phong liếc xéo Nam Phương Minh Nguyệt rôi nhàn nhạt nói: Mỗi một người đều một câu chuyện riêng, chỉ thuộc về bản thân mình, không nhắc tới cũng được.”
Nam Phương Minh Nguyệt quay đầu lại, im lặng nhìn ánh trăng trên trời.
Ánh trăng êm ái chiếu lên người Nam Phương Minh Nguyệt, giống như phủ một tầng áo lụa màu bạc trắng lên toàn thân cô ta, trông rất xinh đẹp.
“Thật ra, cuộc sống của mỗi người giống như là một bộ phim truyền hình vậy.
Mà bản thân chúng ta chính là diễn viên chính trong bộ phim này, còn kiêm chức làm người lập kế hoạch cho bộ phim đó.”
“Chúng ta không thể quyết định khi nào thì phim kết thúc, nhưng chúng ta làm chủ bước chân của mình, quyết định mình phải đi như thế nào trên đường đời.”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn trăng sáng, chậm rãi mở miệng nói.
Cao Phong im lặng, suy nghĩ hai giây, hơi nghi ngờ nhìn Nam Phương Minh Nguyệt.
Những lời nói triết lý sâu sắc như vậy cũng không giống không giống lời nói của một cô gái có tính cách như cô ta.
“Không nên nhìn tôi bằng ánh mắt đó.
Tôi cũng có một câu chuyện riêng của bản thân mình, tôi cũng thích một người, cũng sẽ khổ sở vì người mình thích.”
Nói tới chỗ này, trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt lóe lên vẻ chán nản.
Có vài người vẫn còn cơ hội gặp được nhau.
Nhưng có nhiều người, thật sự mãi mãi cách xa nhau như sống ở hai thế giới, trọn đời khó có thể gặp mặt.
“Ừ!”
Cao Phong yên lặng mấy giây, sau đó gật đầu một cái rồi đi về phía xa xa.
“Này! Anh bỏ tôi ở đây như vậy à?”
Nam Phương Minh Nguyệt đứng dậy, kêu một câu.
Cao Phong cũng không ngừng bước, anh đi theo hướng quay lại trung tâm hòn đảo.
Anh đến tham gia Hội thi võ thuật của Thành phố Hòa Bình, chỉ có hai mục đích, một là thông qua quá trình chiến đấu tăng thực lực của mình lên.