Chương 860
Kim Tuyết Mai nhíu chặt mày, vội vàng đứng dậy, lao về phía Cao Phong. Nhưng cô chỉ chụp được không khí, căn bản không chạm được vào bàn tay của Cao Phong.
Sau lưng Cao Phong bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, trông giống như một con dã thú hung mãnh đen ngòm, há ra một cái miệng to lớn đỏ như máu nuốt chứng lấy Cao Phong.
“Không được! Không được!”
Kim Tuyết Mai quá sợ hãi, lao như bay về phía trước, trong miệng không ngừng hô to.
“Không được!”
Hét to một tiếng, Kim Tuyết Mai đột nhiên ngồi dậy.
Toàn thân đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
“Phù phù!” Kim Tuyết Mai hít sâu vào mấy lần, sau đó quay người lại nhìn Cao Phong, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của Cao Phong.
Lúc này Cao Phong cũng đang hơi nhíu mày, dường như bị Kim Tuyết Mai làm cho giật mình.
“Chồng à… Tuyết Mai tin anh nhất định sẽ khỏe lên”
“Trước khi anh khỏe lại, vợ sẽ ngoan ngoãn chờ anh bình phục từ từ.”
“Em sẽ bảo vệ mình thật tốt, cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt, cho dù…
“Cho dù anh mãi mãi không khỏe lại, Tuyết Mai cũng đồng ý chờ mãi, chờ mãi…”
Bàn tay của Kim Tuyết Mai khẽ vuốt ve gương mặt của
Cao Phong, còn cô thì thì thào.
Sau đó, Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng đặt tay của Cao Phong lên ngực của mình, tựa đầu lên vai Cao Phong, chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng, vào lúc sờ tay Cao Phong, Kim Tuyết Mai lại nhíu mày.
Lòng bàn tay anh rất nóng.
Kim Tuyết Mai vội vàng đưa tay sờ trán Cao Phong, trong lòng sợ hãi.
Nóng vô cùng!
Căn bản không cần đến nhiệt kế cũng biết lúc này Cao
Phong đang phát sốt.
Kim Tuyết Mai lập tức ngồi dậy bước xuống giường, hốt hoảng thay quần áo.
Mấy tháng nay, thể chất của Cao Phong rất kém cỏi, rất dễ bị bệnh. Trong nhà có chuẩn bị thuốc, nhưng Cao Phong cái này nhiệt độ cơ thể, Kim Tuyết Mai thật không dám cho hẳn tùy tiện dùng thuốc.
Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua màn đêm giơ tay nhìn không thấy năm ngón ngoài cửa sổ, sâu trong ánh mắt thoảng xuất hiện vẻ sợ hãi, lại quay đầu nhìn Cao Phong.
“Em dẫn anh đi khám bệnh, Tuyết Mai không sợ Không sợ!”
Kim Tuyết Mai cắn răng tự động viên chính mình, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại vội vàng thay quần áo thật dày cho Cao Phong.
Nhưng, nhìn Cao Phong hôn mê bất tỉnh, Kim Tuyết Mai lại gặp khó khăn.
Nếu Cao Phong là một đứa Kim Tuyết Mai dù ôm hay cũng cũng đều có thể đưa anh đến phòng khám bệnh.
Nhưng Cao Phong không phải là một đứa trẻ, mà là một nam nhân trưởng thành có cân nặng hơn 70 kí, mình có thể cũng nổi Cao Phong không?
Không quen bất kì ai, người nhà trở mặt, cô đã không thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bất kì người nào.
“Cao Phong, Cao Phong anh tỉnh lại được không?” Kim Tuyết Mai đưa tay nhè nhẹ vỗ lên người Cao Phong.
Lúc này sắc mặt Cao Phong đỏ đến mức làm cho người ta phải sợ hãi, lông mày hơi nhíu, hai mắt nhắm chặt. Kim Tuyết Mai không do dự nữa, đưa tay ôm lấy Cao Phong muốn đặt anh lên lưng mình.
Nhưng, cô đánh giá cao năng lực của mình.
Vừa mới đi hai bước, hai người đã ngã sấp xuống đất. Kim Tuyết Mai đưa tay bảo vệ đầu Cao Phong, năm trên mặt đất, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực.
“Cao Phong, anh níu lấy vai của em, em đỡ anh đi, anh có nghe được em nói gì không?”
Kim Tuyết Mai chỉ nằm được ba giây rồi đứng dậy ngay, gác cánh tay Cao Phong lên trên vai mình, đi từng bước một về phía trước.
Phụ nữ vốn yếu đuối, đó là quy luật của tự nhiên.
Bây giờ Kim Tuyết Mai là vợ của Cao Phong, là chỗ dựa duy nhất của Cao Phong, nên càng phải cố gắng hết sức mình.
Kim Tuyết Mai cắn chặt răng, dùng cơ thể yếu đuối của mình nâng Cao Phong lên, tựa như là đang nâng tất cả gánh nặng trong cuộc sống.