Chương 1468
Hoàng Phủ Đao Hàn thậm chí không có cơ hội tiếp lời, rất nhanh đã bị đấm tới mức miệng bị đập nát, máu phun ra ngoài.
Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng, lập tức nhuộm đỏ bộ quần áo trắng của Hoàng Phủ Đao Hàn.
“Dừng tay! Chúng tôi nhận thua!”
Hoàng Phủ Thiên Hồng cảm thấy vô cùng đau khổ, ngay lập tức võ bàn đứng dậy, hét về phía võ đài.
Tuy nhiên, Mộ Dung Hạo giống như bị điếc, vân không ngừng đánh về phía Hoàng Phủ Đao Hàn, một đấm rồi lại một đấm.
“Tôi bảo cậu mau dừng tay!”
Hoàng Phủ Thiên Hồng hét lớn một tiếng, giọng nói của ông ta bộc phát ra không khí mỏng manh giống như một tiếng sấm bị bóp nghẹt, làm cho mọi người chấn động không thôi.
Lần này, Mộ Dung Hạo đã chậm rãi dừng tay, không tiếp tục đấm Hoàng Phủ Đao Hàn nữa.
Nhựng trong một giây tiếp theo, Mộ Dụng Hạo đột nhiên duỗi tay phải ra, năm lấy cổ của Hoàng Phủ Đao Hàn, trực tiếp nhấc anh ta lên trên không! Hoàng Phủ Đao Hàn khóe miệng phun ra tia máu, trợn to hai mắt, thở phì phò vô cùng khó khăn, hai tay kiên quyết kéo lấy nắm tay của Mộ Dung Hạo.
Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn không có cách nào để đọ sức với lực lượng hùng hậu của Mộ Dung Hạo.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng không ít võ giả cảm thấy rất phức tạp.
Minh chủ của giới võ giả bọn họ, bị người ta treo lên đánh đập, loại tâm lý tương phản cực lớn này khiến người ta không kịp thích ứng.
Nhưng đây là cách biệt, cách biệt mà ai cũng phải chấp nhận! Kẻ này mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn, câu này không phải là không có căn cứ.
“Đoán xem tôi có dám giết chết anh không?”
“Nói cho tôi biết, đồ rác rưởi”
Mộ Dung Hạo híp mắt nhìn tháng Hoàng Phủ Đao Hàn.
“Hãy bỏ qua cho Đao Hàn đi, cậu đã thắng rồi.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng lạnh lùng nói.
“Ha ha.”
Mộ Dung Hạo cười lạnh một tiếng, nhìn Hoàng Phủ Thiên Hồng cười nói: “Nếu tôi thả anh ta ra, các người có buông tha cho tôi không?Hoàng Phủ Thiên Hồng nghe xong liền giật mình, ông ta không ngờ Mộ Dung Hạo lại mưu trí như vậy.
Khi Mộ Dung Hạo nói rằng tất cả bọn họ đều là rác rưởi, Hoàng Phủ Thiên Hồng đã quyết định chắc chắn phải giết anh ta.
Không ngờ rằng Mộ Dung Hạo sớm đã nghĩ trước hết hậu quả, cho nên bây giờ anh ta năm lấy tính mạng của Hoàng Phủ Đao Hàn trong ta, dùng nó làm con bài mặc cả.
“Nói đi, nếu tôi thả anh ta ra, các người có buông tha cho tôi không?”
Mộ Dung Hạo lớn tiếng hét lên, lòng bàn tay đột nhiên ấn một cái, Hoàng Phủ Đao Hàn lập tức trợn tròn mắt.
“Bỏ qua cho Đao Hàn, tôi đảm bảo sẽ không ra tay đối phó cậu.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng vội vàng bước tới, giọng điệu có chút lo lắng.
“Ha ha, chỉ dựa vào một lão già như ông, chỉ là một kẻ rác rưởi có tuổi tác lớn hơn mà thôi.”
“Tôi nếu như đã dám đứng ở chỗ này, tôi đã không có để bất cứ ai trong đám rác rưởi các người vào mắt.”
“Chỉ cần các người không cùng lúc đi lên đối phó tôi, tôi còn có cái gì phải sợ hãi?”
Mộ Dung Hạo cười cười, cũng không để Hoàng Phủ Thiên Hồng trong mắt.
“Được! Tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ không để những người ở đây cùng nhau tiến lên đối phó cậu.”
Hoàng Phủ Thiên Hồng nhanh chóng đồng ý.
“Bùm!”
Sau đó Mộ Dung Hạo mới từ từ buông tay ra, Hoàng Phủ Đao Hàn lập tức ngã xuống đất, ánh mắt tán loạn rồi chìm vào hôn mê.
“Ôn”
Mộ Dung Hạo lại tiến lên một bước, giẫm lên ngực Hoàng Phủ Đao Hàn, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chung quanh khán đài, nói: “Bây giờ, tôi nói các người đều là rác rưởi, còn có ai dám nói nữa không?”
Nghe thấy điều này, rất nhiều người không dám nói chuyện.
Bọn họ hận không thể lập tức xông lên, giết chết Mộ Dung Hạo ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, ngay cả Hoàng Phủ Đao Hàn cũng không phải là đối thủ của anh ta, bọn họ còn có thể làm gỉ? Cao Phong khẽ cau mày, anh cũng không thể chịu nổi lời của Mộ Dung Hạo.