Chương 700
Kim Phúc Khang lại gật đầu, lầm bầm: “Về phần kẻ vô dụng như anh hai, anh ta còn lâu mới có thể khiến nhà họ Kim đi lên! Còn Cao Phong so với anh hai thì còn tệ hơn!”
“Cho nên, hôm nay chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta phải để cho bà cụ Kim thấy ai mới là người có năng lực nhất trong nhà họ Kim này.”
“Nói không chừng Bà cụ Kim vui vẻ lại đưa cổ phần trong tay cho chúng ta, sau đó chúng ta có thể dùng định mức cổ phần để kéo Kim Tuyết Vũ xuống” Kim Nhạc Sơn nheo mắt lại, một tia sáng lạnh lóe lên.
Cổ phần trong tay bà cụ Kim đương nhiên là nhiều nhất.
Kim Phúc Khang không thể không gật đầu, khi Kim Nhạc Sơn trở thành chủ tịch, nhất định sẽ trả tiền cho ông ta, đây là điều mà Kim Phúc Khang theo đuổi.
Chỉ cần có tiền tiêu xài, ông ta chẳng nghĩ ngợi gì.
Kim Phúc Khang đang muốn nói gì đó, khi nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne từ xa đi tới, ông ta vội vàng ngậm miệng lại.
“Ồ! Đây không phải anh hai sao? Anh hai gần đây sống tốt thật!”
Nhìn thấy Kim Tuyết Vũ xuống xe, Kim Phúc Khang bước tới trước mồm miệng liền thoắng.
“Tuyết Vũ cũng đẹp hơn rất nhiều, làn da mềm mịn, hehe…”
Khi Kim Phúc Khang nói, ông ta quay đầu lại nhìn Kiều
Thu Vân.
“Chị dâu dạo này da dẻ cũng đẹp lên rất nhiều. Nhìn dáng người và nước da thế này chắc hẳn anh hai buổi tối tăng ca không ít, hehe…
Kim Phúc Khang nói vài lời nhận xét về ba người trong gia đình Kim Tuyết Vũ.
“Kim Phúc Khang, có phải cậu lại uống say rồi không, nói nhảm nhí gì vậy?” Kiều Thu Vân trừng mắt với Kim Phúc Khang, hét lên.
Vừa nói, bà ta vừa siết chặt chiếc áo choàng, quần chặt người hơn.
“Khụ khụ, không uống, chỉ đùa thôi, chị dâu gần đây dáng người thực sự đẹp hơn rất nhiều, trông như phụ nữ ba mươi.” Kim Phúc Khang nhìn chằm chằm vào Kiều Thu
Vân.
Kiều Thu Vân không nói nên lời, Kim Phúc Khang này không phải là thư gì tốt, bà ta sớm đã biết rồi.
“Em ba, hôm nay là tiệc mừng thọ của mẹ, sao cậu có thể ăn mặc như thế này?” Kim Ngọc Hải không khỏi hơi nhíu mày khi nhìn thấy cách ăn mặc của Kim Phúc Khang.
“Sao, em thấy mặc như vậy rất tốt mà!” Kim Phúc Khang thu lại ánh mắt nhìn Kiều Thu Vân, cong môi đáp.
Kim Ngọc Hải có chút tức giận khi nghe những lời này, tính cách của ông khá yếu đuối và cổ hủ.
“Có gì tốt? Cậu nhìn cái áo sơ mi hoa hòe hoa sói của cậu có ra thể thống gì không?” Kim Ngọc Hải chỉ vào quần áo của Kim Phúc Khang.
HỒ, bác hai, bác nói vậy khiến cháu không vui đấy, không ra thể thống gì là nào?”
“Dù sao cha cháu cũng đang mặc một chiếc áo sơ mi Armani, sao, lẽ nào phải mặc một chiếc áo mua ở vỉa hè đến mừng thọ bà như Cao Phong năm ngoái thì mới ra thể thống?”
Không đợi Kim Phúc Khang lên tiếng, Kim Ngọc Dung trong bộ lễ phục đã từ trong sân bước đến, lời nói đầy vẻ chế nhạo.
Kim Ngọc Hải lắc đầu, cúi đầu không nói nữa.
“Cái này, Ngọc Hải, lần này thực sự là cậu không đúng rồi.”
“Mặc dù bây giờ cậu đang lái một chiếc Bentley, nhưng cậu cũng không thể vì thế mà xem thường Phúc Khang được? Nó dù sao cũng là em trai của chúng ta.” Kim Nhạc Sơn cũng bước tới nghiêm nghị nói.
Nhìn thấy Kim Nhạc Sơn đi tới, Kim Ngọc Hải hơi cúi đầu, gọi một tiếng anh trai.
“Bác cả, Bentley thôi mà, ai lái mà chẳng vậy” Kim Ngọc Dung cong môi.
“Mày lái một chiếc qua đây? Chúng tao còn có thể sống trong biệt thự trung tâm của Đế Cảnh Đông Phương, mày cũng đến ở đi!” Kiều Thu Vân nghe vậy không vui, lập tức chỉ vào Kim Ngọc Dung và hét lên.
“Dì Thu Vân, cháu chỉ tùy tiện nói một câu mà dì đã kích động rồi, có phải đã chọc vào chỗ đau của dì không?”
“Hay là, chiếc xe này và cả biệt thự kia, không phải là các người thuê để lên mặt đấy chứ?” Kim Ngọc Dung không có vẻ gì là tức giận, nói với giọng điệu vui đùa.
Đối với bữa tiệc sinh nhật của bà cụ Kim, gia đình Kim Ngọc Dung và gia đình Kim Nhạc Sơn đã cùng nhau vạch ra một kế hoạch chi tiết, đầy tự tin.
Lần này Kiều Thu Vân để cho họ đắc ý, rồi sẽ đến lúc họ muốn cười cũng cười không nổi.
“Hừ! Biệt thự đó là nhà chúng tôi bỏ tiền ra mua.” Kiều Thu Vân hừ lạnh.