Chương 3145
Diệp Thiên Long cũng nhìn chằm chằm vào dấu chân kia, nghĩ đến cảnh tượng Kim Tuyết Mai bị bắt nạt thì lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt.
Diệp Thiên Long của hai mươi năm trước đã không thể bảo vệ tốt cho người phụ nữ của ông ta.
Cho nên trong lòng của ông ta vô cùng áy náy, vì giận mà nhập ngũ. Mười năm ác chiến nơi sa trường, tư thế hào hùng và đã lập được vô số chiến công hiển hách.
Vì thế hai mươi năm sau ông ta đã khoác trên vai ba sao, đứng vào hàng ngũ quan tướng.
Nhưng thân phận tướng ba sao cũng không có chút tác dụng nào.
Lại vẫn khiến cho con gái của ông ta bị bắt nạt y như cũ.
Cái này gọi là tướng ba sao có ý nghĩa ở chỗ nào chứ?
Có phải trở thành một câu chuyện cười rồi không?
Đâu chỉ là chê cười.
Quả thực chính là trò cười trong thiên hạ rồi.
“Ông đây tư thế hào hùng, đổ máu nơi sa trường chiến đấu bảo vệ quốc gia cho đám rác rưởi các người được sống cuộc sống yên ổn hạnh phúc.”
“Vậy mà các người lại đối xử với con gái ruột của tôi như vậy…”
Diệp Thiên Long chậm rãi cúi đầu, thì thào nói nhỏ với chính ông ta.
Mọi người đều im lặng, sợ hãi không thôi. Không khí trở nên im lặng như tờ.
Ngay sau đó thì Diệp Thanh Long lại từ từ ngẩng đầu lên, hai mắt đã đỏ hằn lên những tia máu.
“Cao Phong.” Diệp Thiên Long quát to lên.
“Nói.” Cao Phong đã nắm chặt chiến đao, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía nhà họ Đặng.
“Giết. Hôm nay cậu cứ thỏa sức giết đi.”
“Tôi lấy ba sao hợp lại, cho cậu phơi bày mặt trái của nó.”
“Chết tiệt, dám hủy hoại con gái của tôi hả? Ông đây sẽ cho mấy người biết tay, giết hết cả nhà mấy người.”
Hai mắt của Diệp Thiên Long hằn lên những tia máu, tiếng hét vì tức giận vang vọng đến tận chân trời.
Dứt lời, Cao Phong đã rút quan đao rồi lao ra ngoài nhanh như tên bắn.
Quan đao kéo lê một đường trên mặt đất tạo thành những tia lửa chạy thẳng đến chỗ người nhà họ Đặng.
“Anh Phong, tôi đi theo anh.” Long Tuấn Hạo bước lên theo.
Cao Phong xách đao trên tay chạy như điên về phía trước, anh không ngoảnh đầu lại mà chỉ gầm lên: “Bảo vệ tốt cho Tuyết Mai, món nợ máu này phải do chính tay tôi trả.”
Mối thù của mình đương nhiên là phải tự mình đi báo, có như vậy thì mới hả giận được.
Máu của kẻ thù, đương nhiên phải dùng máu tươi mới có thể rửa sạch sẽ được.
“Cao Phong.”
Kim Tuyết Mai tràn đầy lo lắng, tiến lên gọi anh.
“Chị dâu, chị đừng di chuyển.”
“Có chúng tôi ở đây thì chẳng sợ anh Phong sẽ gây ra tội lớn, chúng tôi sẽ bảo vệ cho các người rút lui được trọn vẹn.”
“Cho dù Việt Nam không chứa chấp được các người thì chúng tôi cũng sẽ mở một con đường máu để tiễn hai người xuất ngoại, bảo vệ chu toàn cho các người.”
Lúc này Long Tuấn Hạo không còn là người hay cợt nhả thích bông đùa nữa mà giọng điệu của anh ta cực kỳ nghiêm túc.
Trong mắt bọn họ không có đúng sai mà chỉ có kẻ thù và anh em.
Chẳng sợ Cao Phong sẽ phạm phải tội tày đình gì khiến cho nghìn người chỉ trích, bọn họ cũng sẽ không chút do dự mà ở bên cạnh làm bạn với Cao Phong.
Thế nào là anh em?
Đây chính là anh em.
“Soàn soạt, soàn soạt, soàn soạt.”
Lúc này đây ánh mắt của mấy chục ngàn người đều tập trung trên người Cao Phong.
Đại quan đao nặng mấy chục cân được Cao Phong quét qua một đường trên mặt đất.
Lưỡi đao quét xuống sàn, ma sát ra một tia lửa dài.
Khiến cho cả đám người đều sợ hãi!
Lúc này, trong lồng ngực Cao Phong tràn ngập lửa giận, chắc chắn anh phải giết hết tất cả!
Nhà họ Đặng sẽ bị diệt vong!