Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506

“Với cả, thế giới rộng lớn, cũng không chỉ có mình nhà họ Cao ở Đà Nẵng mang họ Cao, anh nghĩ như vậy cho thấy đầu óc anh chưa đủ khôn ngoan rồi.” Lâm Vạn Quân nói.

Cao Kim Thành đỏ mặt, nhưng cũng biết Lâm Vạn Quân nói sự thật.

“Nhưng mà cứ để bọn họ tùy ý làm vậy sao? Để cho cậu Phong bị cắm sừng, bị người nhà họ Kim chế giễu?” Cao Kim Thành nghiến răng nói.

Lâm Vạn Quân chậm rãi lắc đầu, đứng dậy đi tớ cửa sổ sát đất, nói: “Tạm thời nhẫn nhịn chỉ vì muốn bùng nổ mạnh hơn.”

“Chuyện gì cũng không phải giống như trong truyện cổ tích, nước chảy thành sông, không có vài người chịu đau khổ là không thể nào.”

“Có chí thì nên, nằm gai nếm mật ắt có ngày thành tài.”

“Giờ cậu Phong đang nằm gai nếm mật, tạm thời nhẫn nhịn tích lực lượng, chuyện chúng ta có thể làm chính là hết sức ủng hộ, mà không phải nhất thời xúc động, phá hủy toàn bộ kế hoạch của cậu ấy.”

Bảy rưỡi tối, quán cà phê Tâm Đảo.

Kim Vũ Kiên ngồi ở gần cửa sổ, trong tay cầm một tách cà phê, cực kỳ lo lắng.

Cà phê trong tay đã sớm nguội lạnh, nhân viên phục vụ cũng đổi cho cô mấy cốc nhưng người mà cô chờ vẫn không thấy đến.

Từ giữa trưa đến bây giờ đã qua mấy tiếng rồi.

Kim Tuyết Mai nhìn người đến kẻ đi trên đường phố, sắc trời cũng tối dần.

Trong lòng cô cũng trở nên tĩnh lặng hơn.

Mộc Phong cuối cùng vẫn không tới.

Ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối trước khi cô đi, anh cũng không cho.

“Ha ha…” Cô nhẹ nhàng lắc đầu cười đắng chát.

Sau đó, Kim Vũ Kiên đặt tách cà phê xuống, chậm chạp cầm lấy túi xách và vé máy bay.

Đứng dậy muốn rời khỏi quán cà phê.

Trong đầu chợt nhớ tới câu nói kia của Cao Phong, có vài loại tình cảm ban đầu chính là sai, lúc nên buông tay thì nên buông tay.

“Có lẽ đã đến lúc buông tay rồi.”

Kim Vũ Kiên xoa nhẹ chóp mũi, than một tiếng rồi cúi đầu đi vê phía trước.

Nhưng trong mắt lại thấy nóng lên.

Cô vội vàng cúi đầu để tránh bị người khác phát hiện, nhanh chân đi ra ngoài.

Bỗng nhiên cô đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”

Kim Vũ Kiên không ngừng nói xin lỗi, muốn đi qua.

“Không chờ người em muốn chờ đến rồi đi hãng đi sao?” Một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm vang lên.

Kim Vũ Kiên nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì đột nhiên trừng to mắt, chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với người vừa nói.

“Liễu Gia Trạch và cha của anh ta, Liễu Gia Bình đều tôn trọng anh, Đường Mộc Thanh khách sáo với anh, công ty bảo vệ Báo đêm tôn kính anh như thần…”

“Những người này đều là đại ca ở Hà Nội, em cho rằng một kẻ ở rể như anh, có tư cách gì ép họ không dám ngẩng đầu lê như vậy?”

“Vũ Kiên, em phải hiểu, Cao Phong anh không thua kém ai! Chị của em gả cho anh cũng sẽ không chịu tủi thân.”

Cao Phong lạnh nhạt nhìn về phía cửa Sổ.

Kim Vũ Kiên chấn động, khóe miệng giật giật, sau đó khẳng định nói: “Anh là con cháu của nhà họ Cao ở Đà Nẵng? Anh chính là cậu chủ nhà họ Cao, đúng không?”

“Anh rể?”

Đến khi nhìn rõ người tới, Kim Vũ Kiên không nhịn được hỗ lên ngạc nhiên.

Mặc dù dáng người cô không thấp nhưng vẫn chênh lệch rất nhiều với Cao Phong, chỉ đứng đến ngực anh.

Lúc này, cô ngửa đầu kinh ngạc nhìn Cao Phong, anh thì mỉm cười, cúi đầu đối mặt với cô.

“Sao anh rể lại tới đây?” Kim Vũ Kiên lại hỏi.

“Có lẽ em nên thay đổi cách xưng hô với anh một chút.” Cao Phong than nhẹ một tiếng, bình tĩnh nhìn cô.

Kim Vũ Kiên nghe vậy thì sững sờ, không hiểu nhìn Cao Phong.

“Ngồi xuống rồi nói.” Cao Phong chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK