Chương 689
Ánh sáng cực kỳ chói mắt, giống như ánh sáng của mặt trời, từ trên trời chiếu xuống ngọn núi Bồng Thiên.
Ánh sáng này xuyên qua bóng tối của ngọn núi.
Đó chính là ánh sáng từ ngọn đèn trên tầng cao nhất của biệt thự. Lúc này, trái tim của mọi người như ngừng đập.
Bồ tát hiển linh sao?
Trong một giây tiếp theo, mọi người từ từ đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh núi Bồng Thiên.
Ánh sáng mạnh đến nỗi làm cho người bình thường nhức cả mắt, không kìm được mà rơi nước mắt, nhưng những người này vẫn nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Bên cạnh ánh sáng chói lòa, trong ánh mắt của mọi người có một bóng dáng đang chắp tay sau lưng.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đó, nhưng mọi người cũng có thể cảm nhận được loại khí chất độc đoán, lãnh đạm, bá đạo.
Đó là một kiểu khí thế coi thường thiên hạ.
Dường như tất cả mọi người trên thế giới này sẽ bò và run rẩy dưới chân người này, và ngước nhìn lên người này giống như nhìn một vị thần!
Trên thực tế, nó cũng giống như vậy.
Lúc này, tất cả mọi người đang ở tầng năm biệt thự của nhà họ Long đều ngước lên nhìn bóng dáng này.
Cao Phong!
Sau khi nhìn rõ bóng dáng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Huyền Anh khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt của Long Chí Minh hưng phấn, trong mắt Long Tuấn Hạo cũng ẩn chứa mong đợi.
Còn mấy người Tưởng Hưng Thịnh thì hưng phấn, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt cực kỳ phấn khích.
Vào lúc này, ngay cả một người ăn xin cũng có thể trở thành hy vọng của bọn họ!
Hơn nữa bây giờ Cao Phong như một vị thần giảng xuống thế này, đúng không? “Cậu Phong! Cậu Phong xin hãy cứu Tuấn Hạo một mạng!”
“Từ nay về sau, Tuấn Hạo nhất định sẽ thề trung thành với cậu Phong, nếu thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ bị sét đánh chết!”
Long Chí Minh phản ứng, lập tức khóc lóc nói về phía đỉnh biệt thự.
Mặc dù ông ta không biết liệu Cao Phong có thể cứu được họ hay không.
Nhưng lúc này, Cao Phong là hy vọng duy nhất của ông ta.
Yêu cầu của ông ta không cao, chỉ cần Cao Phong có thể cứu Long Tuấn Hạo, ông ta chết cũng được.
“Cậu Phong, cậu Phong, xin hãy cứu lấy nhà họ Tưởng một mạng. Từ nay về sau nhà họ Tưởng sẽ tùy cậu sai khiến, nếu có hai Thiên Long trời đất không tha!” Tưởng Hưng Thịnh cúi đầu với bóng người trên đỉnh biệt thự.
“Anh Lục, xin hãy cứu tập đoàn Đại Thành…
“Anh Lục…
Tất cả mọi người đều không biết tại sao Long Chí Minh lại tin tưởng Cao Phong như vậy, nhưng vào lúc này, bọn họ không còn cách nào khác.
Ngoại trừ Cao Phong, không ai có thể cứu bọn họ khỏi họng súng của Huyền Anh.
Nếu Cao Phong thực sự có thể giải cứu bọn họ, bọn họ từ nay về sau có thề trung thành với Cao Phong thì sao chứ?
Không có gì quý hơn mạng sống.
Vẻ mặt Cao Phong khôi đổi, lãnh đạm nhìn Huyền Anh.
“Hừ! Mục tiêu nhiệm vụ của binh đoàn lính đánh thuê đẫm máu chúng tôi chỉ có nhà họ Long và Hiệp hội thương mại Hà Nội, không liên quan đến ai khác!”
“Nhưng nếu anh xen vào, thì bất kể thân phận địa vị của anh là gì, chúng tôi cũng giết chết.” Huyền Anh hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Cao Phong.
Mười tên mặc đồ đen từ từ giơ súng nhằm vào Cao Phong đang đứng trên nóc biệt thự.
Tuy nhiên, Cao Phong hoàn toàn không có ý né tránh.
“Anh, anh có tư cách gì nói lời này với tôi hả?” Cao
Phong chắp tay sau lưng, giống như một vị vua đang nhìn xuống, nhìn Huyền Anh và hỏi.
Huyền Anh cười to, lộ ra hàm răng cực kỳ trắng, cười nói: “Bởi vì tôi là thủ lĩnh của binh đoàn lính đánh thuê đầm máu, bởi vì hôm nay tôi mang tới năm mươi chiến sĩ của binh đoàn lính đánh thuê đẫm máu!”
“Bởi vì những người lính của tôi cầm hai mươi khẩu Colt 2000, cộng với ba mươi khẩu QCW 05 và tám mươi viên đạn nổ”
“Bởi vì tôi là Huyền Anh, là vua của Hà Nội vào lúc này, và đang nằm trong tay quyền kiểm soát.