Chương 1391
Âm!”
Trong nháy mắt, chiến đấu bùng nổ.
Từ lúc ra sân đến giờ, đây là lần đầu tiên Cao Phong chủ động ra tay, không che giấu chút nào thế này.
Mà theo mỗi lần anh ra tay, tất nhiên sẽ có một tên thanh niên bị đánh lùi mấy bước.
Chỉ cần có bất cứ một tên thanh niên nào còn dám tiến lên, bước kế tiếp cũng sẽ bị đánh ngã xuống đất, mất sức chiến đấu ngay tại chỗ.
“Con mẹ nó! Cái tên kia không phải là cao thủ của nhà họ Phương à? Sao lại bị Cao Phong đánh bẹp rồi?”
“Đúng vậy, lân trước anh ta cũng tham gia Hội thi võ thuật, cũng đạt được thứ hạng trong top hai mươi mà, tại sao lại không địch nổi ba chiêu của Cao Phong vậy?”
“Wow! Cái tên Cao Phong này cũng có chút năng lực nhỉ, khó trách sẽ bị Nam Phương Minh Nguyệt vừa ý!”
Thấy Cao Phong mạnh mẽ ra tay, lúc trước có rất nhiều tiếng giễu cợt, bây giờ đều là dần dần biến mất không thấy.
Đối với những người luyện võ, họ đều dùng võ công để kết bạn, người mạnh là vua.
Thực lực của ai mạnh mẽ thì người đó sẽ đạt được sự tôn trọng của mọi người.
Lúc này Cao Phong đã cho thấy sức chiến đấu không tâm thường, lập tức chinh phục không ít người luyện võ.
Mà những người cười nhạo Cao Phong lúc trước, cũng bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với Cao Phong.
“Đừng suy nghĩ nữa! Nhanh đi lên hỗ trợ”
Nam Phương Minh Nguyệt quát nhỏ một tiếng, cũng lập tức siết chặt quả đấm nhỏ, lao tới phía trước.
Nam Phương Hòa Trạch và một tuyển thủ khác là con em của của Dòng tộc nhà họ Nam Phương cũng phản ứng lại, cũng lập tức đi theo, tiến lên trợ giúp Cao Phong.
Dù Cao Phong có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, anh vẫn đang đối mặt với hơn hai mươi tuyển thủ mạnh mẽ, cũng không phải là những thằng nhãi lưu manh bên ngoài.
Có ba người gia nhập, áp lực trên người Cao Phong cũng giảm xuống rất nhiều, anh cũng có thế càng dễ dàng, ung dung đối mặt với kẻ địch.
Hơn hai mươi người nhanh chóng bị đánh ngã.
Lúc đầu là ba người, năm người…
Càng chiến đấu, bốn người Cao Phong càng phối hợp ăn ý.
Chỉ thấy Cao Phong ngang nhiên ra tay, động tác cực nhanh, liên tục tấn công vào một tuyến thủ, đánh đến mức anh ta phải liên tục lùi lại.
Mà Nam Phương Hòa Trạch và một con em khác của Dòng tộc nhà họ Nam Phương lập tức nắm lấy cơ hội, lấn người tiến lên bắt đầu bổ đao.
Lúc này, vốn dĩ tuyển thủ kia đã bị Cao Phong đánh đập đến nỗi thân hình lung lay, không đứng vững, hơn nữa Nam Phương Hòa Trạch còn bổ đao, một tên con em Dòng tộc nhà họ Nam Phương còn lao vào, hâu như tuyển thủ kia không có cách nào ngăn cản, trực tiếp bị đụng rơi xuống lôi đài.
Lần lượt tuyến thủ này đến tuyển thủ khác bị bốn người bọn họ đánh rơi khỏi lôi đài, lập tức bị đào thải.
Nam Phương Hòa Trạch càng đánh càng hưng phấn.
“Mẹ kiếp! Lâu rồi không chiến đấu vui sướng đầm đìa thế này! Đúng là thoải mái!”
Nam Phương Hòa Trạch cười ha ha một tiếng, theo thật sát sau lưng Cao Phong.
Đây cũng không phải là một trò đùa, mà Nam Phương Hòa Trạch cũng không phải là một người ngu.
Đi theo sau lưng Cao Phong thế này thì chắc chắn có thế ăn thịt! Cao Phong ba đấm hai đá, đánh cho một tuyển thủ mất sức chiến đấu ngay tạo chỗ, mà hai người bọn họ đi theo sau lưng, để ý xem có bỏ qua kẻ nào không hoặc thỉnh thoảng đánh thêm vài phát lên mấy tên đã bị hạ gục.
Ba người càng phối hợp, càng trở nên vô cùng ăn ý, không ai có thế ngăn cản được.
Ba người giống như là một cái đao nhọn, Cao Phong sung phong làm mũi đao, hung hăng đâm vào trái tim của kẻ địch.
Hơn hai mươi người đối diện nhanh chóng tổn thất hơn mười mấy người.
Cao Phong cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Dù sao đối mặt với những người luyện võ mạnh mẽ cũng khác với mấy tên côn đồ cắc ké bên ngoài.
Mới nhìn thì có vẻ anh chỉ ra tay tùy ý, nhưng trên thực tế, anh cũng hao phí không ít sức lực.
Cao Phong không phải máy móc, cho nên cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Lúc này anh lại là có chút không nhịn được, há miệng hít thở> Vừa rồi Cao Phong mới phối hợp với hai người Nam Phương Hòa Trạch, lại một lần nữa đánh một tuyến thủ khác rơi xuống lôi đài.
Nhìn trước mặt có chút trống không, anh không nhịn được thở hất ra một hơi.
Nhưng Cao Phong còn chưa thở xong một hơi này đã nghe thấy Nam Phương Minh Nguyệt đột nhiên thét lên một cách sợ hãi.