Chương 3369
“Vâng!”
Cao Phong cũng đứng lên theo ông ta.
“Cũng không còn sớm nữa, nếu hai đứa muốn đi về thì đi sớm chút đi.”
Diệp Thiên Long không giữ anh lại quá lâu, ông ta biết Cao Phong còn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Cao Phong đáp một tiếng, sau đó cất bước đi ra khỏi phòng.
Kim Tuyết Mai đã chờ ở ngoài cửa phòng một lúc lâu rồi, cô thấy Cao Phong đi ra thì vội vàng đứng lên.
“Cao Phong, có phải bây giờ chúng ta có thể về rồi không?” Kim Tuyết Mai cười bước tới, vịn cánh tay Cao Phong hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta có thể quay về thành phố Hà Nội ” Cao Phong nhẹ nhàng cười, anh đưa tay vỗ lên đầu Kim Tuyết Mai mấy cái.
“Xì! Anh biết anh cao hơn em cho nên mới chọc em đúng không?”
Kim Tuyết Mai lắc lắc cái đầu, cô oán trách trừng Cao Phong một cái. Một chút vui đùa bất chợt xuất hiện này khiến Cao Phong không kìm được sự ấm áp trong lòng.
“Này, Tuyết Mai, hay là con ở lại thủ đô đi, ở cùng cha vài ngày nhé?”
“Dù sao thì sau khi Cao Phong làm xong mấy chuyện kia rồi cũng sẽ đến thủ đô mà.”
Diệp Thiên Long do dự vài giây, ông vẫn quyết định tiến lên nói với Kim Tuyết Mai.
“Cha, nhưng con muốn ở cạnh Cao Phong mà.”
“Anh ấy ở đâu thì con ở đấy.” Kim Tuyết Mai nắm chặt cánh tay Cao Phong, dường như cô sợ hãi Cao Phong sẽ vứt bỏ mình vậy.
Mặt Diệp Thiên Long lập tức đen lại, chỉ sợ là ở trong lòng Kim Tuyết Mai, ông ta còn không bằng một góc của Cao Phong nữa!
“Thời gian của hai đứa còn nhiều mà, ở chỗ cha mấy hôm thôi…”
Sắc mặt của Diệp Thiên Long đen được một lúc, nhưng ông ta vẫn kiên trì dỗ dành.
Trọng Dương Bình ở phía sau khẽ cười, ngoại trừ Kim Tuyết Mai ra, ai có thể khiến Diệp Thiên Long mặt dày đi cầu xin?
“Nhưng con cũng phải về Hà Nội thăm cha mẹ con nữa mà? Tuy bây giờ tìm được cha rồi nhưng cũng không thể bỏ mặc họ được nhỉ?”
Kim Tuyết Mai trừng lớn mắt, nghiêm trang nói, thái độ rất là nghiêm túc.
Chỉ một câu đã khiến Diệp Thiên Long nghẹn họng.
“Rồi rồi rồi, trở về thăm cha mẹ con đi.”
“Đợi khi nào có dịp cha cũng sẽ đi thăm bọn họ luôn.”
“Nếu Cao Phong bắt nạt con thì con nhớ nói cho cha đấy, cha sẽ lập tức qua chỗ con, bất cứ lúc nào cũng có thể làm chỗ dựa cho con.”
Bàn tay to của Diệp Thiên Long giơ lên, ông nói một cách phóng khoáng.
Kim Tuyết Mai vuơn tay chọc chọc cánh tay Cao Phong, cô nghiêng đầu nói: “Nhưng cha đánh không lại Cao Phong mà…”
“Phụt!” Trọng Dương Bình lập tức phì cười, sau đó ông ta cố gắng nhịn xuống, nhịn đến mức đỏ mặt tía tai.
Còn Diệp Thiên Long thì trừng lớn mắt, vẻ mặt ngơ ngác.
“giờ cha lập tức sai người qua đó! Dưới trướng của cha có rất nhiều binh lính!” Diệp Thiên Long vẫn không muốn nhận thua.
Ông ta đường đường là trung tướng ba sao, sao có thể làm mất thể diện ở trước mặt con rể và con gái mình được?
“Nhưng mà… Cao Phong là người ở thành phố Hà Nội, hơn nữa…, haiz…” Kim Tuyết Mai nghiêm túc trả lời.
Đôi mắt Diệp Thiên Long càng trừng to hơn, thiếu chút nữa là ông ta phun một búng máu ra rồi.
Con gái à, con có thể đừng làm cha đau lòng như thế được không?
Cha là cha con đó! Cha ruột đó!
“Nhà họ Diệp chúng ta là gia tộc bậc nhất thủ đô, cha chính là trung tướng ba sao!” Diệp Thiên Long thẳng thừng tung con át chủ bài của mình ra.
“Vâng…” Kim Tuyết Mai gật đầu, sau đó nhỏ giọng than thở: “Con nghe nói là, hình như lúc Cao Phong đánh nhà họ Đặng ấy, nhà họ Diệp cũng bị liên lụy nữa, còn muốn bắt người đứng đầu nhà họ Cao…”
“Ha ha ha ha! Xin lỗi Trung tướng Long, tôi không nhịn cười được!”
Trọng Dương Bình cười ha ha, sau đó vội vàng che miệng lại, trốn vào trong phòng rồi cất tiếng cười to.
Cao Phong cũng dở khóc dở cười, lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng lúc Kim Tuyết Mai ghi thù lại có lý lẽ sắc bén như thế!