Mục lục
Rể quý rể hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai (full) – Truyện tác giả: Nhật Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2780

“Vậy chúng ta phải làm gì để ngăn cản Cao Kình Thiên đây? Em cảm giác như anh ta sắp mang người đuổi tới nơi.” Sự ngạo nghễ trước đó của Cao Dương đã không còn, thay vào đó là một gương mặt hoảng sợ.

Lúc Cao Phong không có ở đó, cậu ta đương nhiên là vô cùng ngạo mạn. Nhưng bây giờ biết được lúc nào Cao Phong cũng có thể đánh tới, trong lòng của cậu ta sao có thể không hốt hoảng đây? Lần trước Cao Phong tới đây đã tạo cho cậu ta bóng ma tâm lý khiến cậu ta cả đời cũng khó mà quên được.

“Hừ!” Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh ta muốn tới đây? Nằm mơ đi!”‘

“Đã không trông cậy được gì vào tên vô dụng Liễu Tông Trạch kia nữa rồi, hiện tại chỉ có thể tự mình ra tay thôi.” Cao Anh Hạo nói đến đây, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo.

Vốn dĩ anh ta muốn để cho Liễu Tông Trạch ra tay diệt Cao Phong, như vậy anh ta có thể phủi sạch mọi thứ, để tránh bị nhà họ Diệp trách tội xuống. Đến lúc đó nếu tra ra thì chỉ có thể nắm đầu một mình Liễu Tông Trạch mà thôi.

Nhưng bây giờ đã không thể trông cậy vào Liễu Tông Trạch, Cao Anh Hạo phải ra tay rồi. Tóm lại, phải dùng tất cả các cách để ngăn tiến độ của Cao Phong.

“Anh Hạo, ý của anh là sao?” Cao Dương trừng to mắt hỏi.

“Để người của chúng ta đi giết Cao Kình Thiên!”

“Đến lúc đó, chúng ta, Cao Mỹ Lệ và những người khác rũ sạch mọi mối quan hệ là được.”

Cao Anh Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy chai rượu đỏ rót vào miệng một ngụm lớn. Rượu champagne màu đỏ dính không ít lên răng, trông giống như máu tươi vậy, âm trầm kinh khủng.

Phía Nam thành phố Hà Nội, tại biệt thự riêng của Liễu Tông Trạch.

“Mỹ Lệ, em còn đang tức giận sao?” Liễu Tông Trạch nhếch khoé miệng, lộ ra vẻ tươi cười.

“Không có, em đâu thể làm gì được nữa.”

“Anh cũng đã quyết định xong rồi, vậy em chỉ có thể ủng hộ anh thôi!”

“Cho dù bọn người Cao Phong thật sự muốn đối phó với chúng ta, chỉ cần em được ở bên anh thì cũng tốt rồi.” Cao Mỹ Lệ lại trở nên dịu dàng động lòng người, rúc vào trong lòng Liễu Tông Trạch nhỏ giọng nói.

“Không sao đâu, có anh ở đây, không ai có thể làm em tổn thương.” Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng cười, trong lòng rất vui mừng.

Cao Mỹ Lệ khẽ gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Anh Trạch à, nếu nhưng chúng ta thường xuyên ở lại đây, vậy thì cần phải lắp đặt một cái camera.”

“Trước đó cha em có mua một cái, nhưng em luôn cảm thấy cha bị người ta lừa rồi.”

Liễu Tông Trạch nghe vậy cảm giác có chút buồn cười, cái ông già cứng đầu Cao Dật Sơn ấy mà cũng để cho người ta lừa sao?

“Chú Sơn mà cũng bị lừa sao?” Liễu Tông Trạch vui vẻ hỏi.

“Đúng vậy, người ta nói cái gì mà camera công nghệ mới nhất với tính năng tàng hình, thật ra cũng chỉ là một cái hộp nhỏ, em cũng không biết là để làm gì, dù sao cha cứ một mực đặt trên khung cửa nhà em.”

“Đúng rồi, hình như anh đã thấy qua rồi đó, là một cái hộp nhỏ màu trắng.” Cao Mỹ Lệ giống như nhớ ra nói.

“Hình như anh cũng có chút ấn tượng.” Liễu Tông Trạch nhẹ gật đầu.

“Em cũng không biết mình đã tịch thu bao nhiêu cái rồi, chỗ em cũng có rất nhiều, quay qua đây em cho anh xem.”

“Ông ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ là già rồi bị người ta lừa.” Cao Mỹ Lệ bất đắc dĩ lắc đầu.

Liễu Tông Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị mở miệng, chợt nghe dưới lầu truyền tới từng đợt tiếng la hét.

“Anh Trạch, là ai vậy?” Cao Mỹ Lệ ngồi phịch xuống.

“Đừng nói gì, để anh nghe xem.” Liễu Tông Trạch khẽ nhíu mày.

Lúc này cách biệt thự của Liễu Tông Trạch hai trăm mét là một đoàn xe thật dài. Ba mươi chiếc xe bản dài Hummer đồng loạt dừng tại nơi đây, tiếng động cơ nổ ầm ầm.

Lại là một nhóm mấy chục tên thanh niên lần lượt chặn phía trước.

“Phanh!”

Long Tuấn Hạo trên vai vác một khẩu súng tiểu liên loại nhỏ, một cước đạp văng cửa xe, trực tiếp đi tới phía trước.

Một tay cầm súng đặt lên vai, một tay duỗi ra chỉ thẳng vào mũi của tên thanh niên cầm đầu, mắng: “Mẹ kiếp, ông đây thích chửi đấy? Cậu có dám nổi nóng không?”

“Bây giờ ngay lập tức cút sang một bên cho tôi!” Long Tuấn Hạo bây giờ không sợ gì nữa. Lần trước anh ta không dám dẫn người tới là vì khi đó cục diện rối ren, phía bên kia Liễu Tông Trạch có hơn mấy chục nghìn người, nếu xử lí không tốt sẽ dễ dàng tạo ra hiểu lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK