Chương 753
Cao Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía biển hoa lớn, trong đầu hiện lên những hình ảnh trong quá khứ. Biển hoa đung đưa theo gió, dưới tia nắng càng thêm đẹp để chói mắt, làm người ta lưu luyến không quên. Hương hoa bay tới càng khiến lòng người thả lỏng thư thái.
Cao Phong đột nhiên cảm thấy, Lục gia cũng không tệ đến thế. Ở đây, vẫn có thứ mà anh để ý, vẫn có một số… người quan tâm đến anh, dù rằng rất rất ít.
Dù lưu lạc bên ngoài bao lâu lá rụng cuối cùng cũng sẽ trở về cội. Một chữ “nhà”, có thể đại diện cho rất nhiều thứ. Nơi đây là nơi anh sinh ra và lớn lên. Mặc dù sau này bị đuổi ra khỏi nơi này, nhưng ít nhất anh cũng đã sống ở đây gần hai mươi năm.
Nhưng với những người đó, Cao Phong sẽ không tha thứ. Cho dù họ có lý do gì đi chăng nữa, sai chính là sai, sai rồi thì phải chịu trừng phạt.
Trong gia tộc đầy mưu mô đấu đá này, Cao Phong muốn những người mình quan tâm có được chỗ đứng, nên anh phải thực sự nắm quyền nhà họ Cao trong tay. Chỉ có như vậy mới không phụ hy vọng của những người này.
“Lúc đầu chỗ này chỉ có mười mấy hạt giống hoa Cao Phong thu lại suy nghĩ, cười nhẹ nói “Cậu chủ Kình Thiên, tiểu thư Tử Hàn ngày nào cũng bón phân và tưới nước cho những bông hoa này, còn mua rất nhiều sách để chăm bón vườn hoa nữa.”
“Co ay nor khi doreau tro ve se cho cau mot bat ngo, cau nhat định se rat thich DiLunakan than noi
Di Lưu di đang nói cai gi vay, toi lam gi co Cao Tư Hàn có chút xấu họ, khuôn mặt hai ủng hàng, đưa tay vuốt vuột ao ngủ màu hong
Cao Phong lác đầu cười nhẹ, nghiêm túc nói: “Ừ, anh rất thích!”
“Thật sao, anh Kình Thiên?” Cao Tử Hàn lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt rực sáng nhìn Cao Phong. . Truyện Dị Giới
Dường như việc được Cao Phong công nhận còn khiến cô bé vui hơn cả khi được nhận vào một trường đại học danh tiếng.
“Là thật” Cao Phong nghiêm túc gật đầu.
“Hi hi, em biết anh là thích dỗ em, nhưng em vẫn rất vui!” Lục Tử Mặc vươn tay nắm lấy bàn tay của Cao Phong, nghiêng đầu đặt vào cánh tay Cao Phong.
Dì Lưu cảm khái một hồi, trong cả gia tộc này, tiểu thư Tử Hàn vậy mà lại thân thiết với cậu chủ Kình Thiên đến vậy! Ngoại trừ Cao Phong ra, Cao Tử Hàn không để ai trong nhà có mặt mũi hết.
“Đi thôi, đưa anh đi bái tổ tiên.” Cao Phong vỗ đầu Lục Tử Mặc nhẹ giọng nói.
“Được thôi, hehe.”
Bị Cao Phong vỗ vào đầu nhưng Cao Tử Hàn không hề tức giận, ngược lại trên mặt còn có vẻ hưởng thụ.
Cao Tử Hàn tung tăng đi phía trước, Cao Phong chậm rãi theo sau, đi về phía nhà thờ của họ Lục. Linh vị của lão gia nhà họ Cao được đặt trong gian thờ đó.
Càng đến gần nơi nhà họ Cao ở, vẻ mặt Cao Phong càng thêm lãnh đạm.
Diện tích của đảo trung tâm nhà họ Cao thực sự rất lớn rất lớn, mặc dù không lớn bằng thành phố Hà Nội, nhưng cũng chắc chắn có thể hơn phân nửa. Nếu đi bộ đến nhà thờ tổ Nhà họ Cao sẽ cần rất nhiều thời gian. Vì vậy hai người đã đi được một đoạn đường dài, nhưng vẫn lên xe tuần tra của gia tộc, hướng về phía nhà thờ họ mà đi.
Khoảnh khắc hai nhân viên bảo vệ của Nhà họ Cạo lái xe tuần tra nhìn thấy Cao Phong, đến đạp phanh cũng quên mất, suýt chút nữa đã đâm vào một cây bạch dương bên cạnh.
Cao Phong lắc đầu không nói nên lời, không cho hai người họ hành lễ đã ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng lái xe đi.
Hạ nhân trong nhà họ Cao đều biết Cao Phong không thích loại lễ nghi rườm rà này nên không dám duy trì nữa, lái xe đến nơi cần đến thật nhanh.
Cả đường đi, Cao Phong đều không hề ngẩng đầu lên, anh không muốn vì nói chuyện với người khác mà trì hoãn thời gian đến bái kiến Cao lão gia. Nhưng ngay cả như vậy, tin tức ngay lập tức vẫn lan ra toàn bộ đảo Trung tâm Lục gia.
Cậu chủ Kình Thiên quay lại rồi!
Tin tức này giống như một cơn lốc xoáy, vừa hình thành đã bùng phát uy lực cực lớn, quét qua toàn bộ đảo Trung tâm Nhà họ Cao trong tích tắc. Nói cho cùng, tên tuổi của Cao Kình Thiên trong dòng họ Lục thực sự rất vang dội.
Bao nhiêu năm qua, anh là chi trưởng duy nhất bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà! Trong mắt một số người nhà họ Cao, Cao Phong anh chỉ là một phế vật không làm được việc gì. Mà có người lại, sự uy hiếp của Cao Phong là rất lớn, đây là một con hổ khát máu ngụy trang thành tên phế vật bên ngoài mà thôi.
Đối với những hạ nhân nhà họ Cao, trong lòng họ, cậu chủ Kình Thiên đáng để được yêu thương và kính trọng, anh là cậu chủ duy nhất đối xử bình đẳng với họ.
Trong nháy mắt, toàn bộ đảo Trung tâm Nhà họ Cao đã náo động. Đối với Cao Kình Thiên, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Có những người, chính là có một số người có khả năng làm cho mọi người phải chấn động. Hiển nhiên, Cao Phong là người có khả năng này.