Chương 2847
Hơn nữa trước đó binh sĩ Phong Hạo lít nha lít nhít không hề theo quy tắc, chỉ những binh sĩ phía trước mới có thể nổ súng, nếu binh sĩ phía sau tùy ý nổ sẽ dễ dàng tạo ra ngộ thương.
Cho nên, mở chiến tuyến, lập một đội hình chiến đấu được huấn luyện tốt là vô cùng cần thiết. Cao Phong nói một tiếng, ngay lập tức chiến tuyến kéo dãn ra.
Lúc này, cờ tín hiệu chính là quân lệnh.
Lời nói của Cao Phong tựa như thánh chỉ.
Trên chiến trường, người chỉ huy chỉ có thể có một.
Mà mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của người chỉ huy.
Ngay cả khi binh sĩ nhìn thấy phía trước là biển lửa, người chỉ huy nhảy xuống, binh sĩ cũng phải không chút do dự mà nhảy theo.
Tất cả đều phải lấy thắng lợi làm mục tiêu cuối cùng.
“Soạt soạt soạt!”
Chiến tuyến không ngừng kéo dãn từ nam đến bắc, trực tiếp kéo thành một hàng hỏa tuyến.
Cứ như vậy, dòng lửa này được vẽ nên bởi vô số binh sĩ, nó giống như một cây đao thép nóng với chiều dài hàng nghìn mét chậm chạp phá hủy phía trước.
Mọi ngóc ngách, mọi nơi đều bị kéo qua chiến tuyến này.
Giống như khăn bàn, khi chiến tuyến kéo qua, tất nhiên cái bàn sẽ bị lau sạch sẽ.
Giết sạch tất cả không để lại gì!
Đám người Long Tuấn Hạo biết Cao Phong không muốn phá hủy hòn đảo trung tâm, cho nên kiềm chế không sử dụng vũ khí mạnh cỡ lớn.
Nếu không, lỡ như oanh tạc, hòn đảo trung tâm nhất định sẽ bị rung động, hơn phân nửa hòn đảo sẽ bị phá hủy.
“Áp chế hỏa lực!”
Ánh mắt Cao Phong thâm thúy vẫy cờ chiến, trỏ xiên một góc bốn mươi lăm độ đến chín tầng mây.
“Hỏa lực cực mạnh!”
Đám người Long Tuấn Hạo xung phong đi đầu, mỗi người với một khẩu súng máy hạng nặng, túi đạn kéo dài trên mặt đất, liên tục nổ súng một cách điên cuồng.
Chỉ còn thiếu chút nữa là đặt tay vào cò súng, nhấn trực tiếp vào thân súng.
Mà nòng súng bên kia không ngừng tóe lửa, một mảng đỏ rực, nhiệt độ cực cao.
Vô số viên đạn được bắn ra, mãnh liệt bắn về phía trước.
Như một con dao sắc bén xé rách không gian, cắm thẳng vào tim kẻ thù.
Cao Anh Hạo quay lại lần nữa, sau khi đảm bảo bản thân đang ở khoảng cách an toàn, anh ta ra lệnh phản kích.
Lúc này, Cao Anh Hạo và Cao Phong giống như mỗi người trấn giữ một bên.
Họ điều động và chỉ huy binh sĩ, tấn công điên cuồng.
Những hình ảnh này, bây giờ ở Việt Nam thực sự là cực kỳ hiếm thấy.
Trên khoảng đất trống giữa hai phe, đạn bay tứ tung, cát đá vỡ vụn, những làn khói bóc lên nghi ngút. Cao Phong lại không ngờ rằng, vũ khí mạnh trong tay Cao Anh Hạo không hề yếu hơn bọn Long Tuấn Hạo.
Đoán rằng, để tạo ra nhiều trang bị như vậy, chắc chắn Cao Anh Hạo đã bỏ ra không ít tiền!
“Cậu Phong, Vũ Hoàng Lê cũng muốn ra chiến trường.”Lâm Vạn Quân đi tới, nói với Cao Phong. Cao Phong khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Vũ Hoàng Lê trên boong tàu.
Lúc này, ánh mắt Vũ Hoàng Lê nhìn lên hòn đảo trung tâm, trong tay cầm một khẩu súng lục, bàn tay run rẩy.
“Ông ta đang rất sợ, ông ta chưa từng trải qua trường hợp này.” Cao Phong thản nhiên nói.
“Đúng vậy, cậu Phong, tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt ông ta.” Lúc này, Lâm Vạn Quân gật đầu.
“Vậy tại sao ông ta lại muốn ra chiến trường? Nguyên nhân là gì?” Cao Phong nhíu chặt mày, anh biết rõ, Vũ Hoàng Lê và Cao Anh Hạo không thù không oán, ông ta muốn ra chiến trường là vì cái gì?
“Tôi cũng không biết.” Lâm Vạn Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc trước, khi Vũ Hoàng Lê yêu cầu muốn đi, Lâm Vạn Quân đã phản đối yêu cầu của ông ta.
Nhưng Cao Phong nghĩ nghĩ vẫn đáp ứng yêu cầu của Vũ Hoàng Lê.
Không hề nghĩ đến việc ông ta lại muốn tự mình ra chiến trường.
Thật là có chút kỳ quái.
“Phái hai người chú ý ông ta một chút.”