Chương 3622
“Vậy sau đó thì sao? Sau đó thì sao?” Đức Khánh tròn mắt hỏi.
“Sau đó… Để cứu những người chiến sĩ kia, anh Vương dẫn chúng tôi chiến đấu liều sống liều chết với khối tập đoàn Phong Hạo! Nhưng sau tất cả, vì quân số địch đông hơn, chúng tôi đã phải chịu những tổn thất rất nặng nề, và có hơn mười nghìn người thương vong. Anh Vương hiện giờ tính mạng cũng đang bị đe dọa. Chúng tôi đã phải chịu cảnh vô số người chết và bị thương, dù có sự hỗ trợ từ phía Nam Cương nhưng vẫn là toàn quân bị diệt…”
Cao Phong nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần nghe âm thanh qua điện thoại thôi cũng có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh.
“Toàn quân bị tiêu diệt…” Đức Khánh trừng to mắt, trực tiếp đứng sững sờ tại chỗ.
Hôm qua Cao Phong gọi điện cho hắn mượn người. Đức Khánh vốn rất do dự, nhưng ông lại không thể chịu nổi cái lưỡi ba tấc của Cao Phong.
Vì vậy, với lòng cầu phú quý và tìm kiếm của cải nhiều người đã bị lay chuyển.
Dù sao khoảng cách giữa số lượng người của khối tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo là rất xa, họ thực sự cần tìm kiếm sự hỗ trợ. Nên Đức Khánh đã trực tiếp triệu tập một số đồng minh và cử một số lượng lớn máy bay chiến đấu cho Cao Phong.
Vốn nghĩ rằng, cho dù Tâp đoàn Vũ Nặc không thể triệt để để đánh bại được khối tập đoàn Phong Hạo, thì cũng có thể giáng một đòn nặng nề xuống bọn họ.
Vậy mà bây giờ hiện thực lại phũ phàng cho ông ta biết, những người mà ông ta cử đi đều đã hy sinh!
Nghĩ đến đêm qua, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trên chiến trường, đám người Đức Khánh vẫn rất bình tĩnh. Hiện tại mới biết được, thì ra những tiếng hét đêm qua… lại đến từ người của bọn họ.
“Cậu… Cậu…!” Đức Khánh cả người run lên vì tức giận, một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Dù sao thì trên chiến trường, bị thương hay tử vong là những điều không tránh khỏi.
Tuy nhiên, vì khối tập đoàn Vũ Nặc mà chết trận, càng nghĩ trong nội tâm ông ta càng cảm thấy khó chịu.
“Ngài Đức Khánh! Tôi biết ông đang rất tức giận, và tôi cũng như vậy! Chúng ta nhất định phải trả mối hận này! khối tập đoàn Phong Hạo nợ máu chắc chắn phải trả bằng máu! Thù này không báo, thề không làm người! Ngài Đức Khánh, máu những chiến sĩ của ông sẽ không chảy ra vô ích, vết thương mà anh Vương của chúng tôi phải chịu cũng vậy!” Cao Phong lúc này có thể nói là tràn đầy phẫn nộ, nói ra một lời thề son sắt.
Đức Khánh căn bản không biết nói gì lúc này nên chỉ biết duy trì im lặng.
“Rốt cuộc, khoảng cách giữa khối tập đoàn Vũ Nặc và khối tập đoàn Phong Hạo là quá lớn.” Một lúc lâu sau, Đức Khánh thở dài nói.
“Ngài Đức Khánh, không hẳn như vậy. Đêm qua, chúng tôi là vì bị làm cho rối loạn chiến lược, cho nên khối tập đoàn Phong Hạo mới có thể lợi dụng sơ hở mà đánh vào. Nếu không phải anh Vương vì đi cứu viện binh từ phía Nam Cương, chắc chắn sẽ không đến nỗi rơi vào vòng vây của kẻ địch.”
“Nhưng ngay cả như vậy, chúng tôi cũng đã giết chết rất nhiều người của khối tập đoàn Phong Hạo, và cũng khiến thủ lĩnh của họ bị thương nặng. Chỉ cần lại một lần nữa, tôi hứa sẽ đem khối tập đoàn Phong Hạo tiêu diệt sạch sẽ.” Cao Phong vỗ ngực, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
“Cậu muốn làm như thế nào?” Sau một hồi im lặng, Đức Khánh chủ động hỏi.
“Ngài Đức Khánh, tôi đã tính toán rồi. Bây giờ nếu dốc toàn bộ lực lượng của khối tập đoàn Vũ Nặc, sau đó tập hợp một số lực lượng đang rải rác khác, thật ra chênh lệch với khối tập đoàn Phong Hạo cũng không tính là quá lớn. Đó là lý do tại sao tôi muốn… ông cho tôi mượn năm ngàn binh lính một lần nữa để tiêu diệt khối tập đoàn Phong Hạo trong một trận đánh này.” Cao Phong nghiêm trang nói.
“Không thể được!” Đức Khánh lạnh giọng nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể được!”
Phái nhiều người đi như vậy, kết quả tất cả đều bị khối tập đoàn Phong Hạo mang quân tiêu diệt hết. Trước khi Đức Khánh thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cao Phong lại muốn mượn quân một lần nữa. Đây là thực sự coi ông ta như nguồn lao động miễn phí mà dùng?
“Ngài Đức Khánh, thởi điểm bây giờ là một cơ hội! Cũng là cơ hội duy nhất, nếu bỏ lỡ thì thật là mất hết.” Nhìn thấy thái độ cứng rắn của Đức Khánh, Cao Phong lập tức thuyết phục ông ta một lần nữa.
“Cơ hội gì?” Đức Khánh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lại cơn tức giận trong lòng.
Bây giờ ông ta thật sự chỉ muốn đích thân đến khối tập đoàn Vũ Nặc và cho mỗi người một bạt tai.
Nhưng ông biết rằng ông không thể làm điều đó.
Đã phải trả giá nhiều như vậy, dù bây giờ ông ta muốn từ bỏ khối tập đoàn Vũ Nặc, cũng phải cân nhắc đến những tổn thất trước đây.
Nói trắng ra, ông ta đã hỗ trợ rất nhiều cho khối tập đoàn Vũ Nặc, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi báo.
Vì vậy, trước khi thu được lại lợi nhuận, ông ta không muốn tiếp tục đầu tư nên đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên, nếu người thanh niên tên Cao Phong nà lại thực sự có thể phân tích ra khiến ông ta á khẩu không nói nên lời, ông ta có lẽ sẽ thật sự phái quân đến trợ giúp một lần nữa
“Ngài Đức Khánh, tình hình hiện tại qua chúng tôi là cả hai bên đều đang nghỉ ngơi lấy sức. Vào lúc này, nếu chúng ta đột ngột đưa quân đến tấn công bất ngờ, khối tập đoàn Phong Hạo không kịp trở tay, nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng nặng nề. Nhưng bây giờ người của chúng tôi đã tử vong quá nhiều lại còn bị thương, những người khác cũng đang rất mệt mỏi.”