Chương 620
Một đám bạn bè người thân của Kiều Thu Vân bàn tán xôn xao, sau đó họ lại nói những lời có cánh để nịnh hót bà ta.
Kiều Thu Vân cười nhưng trong lòng bà ta thì lại khác, bà ta đang vô cùng nghi ngờ những người này, vì bà ta vốn không biết họ là ai cả.
Ngay cả người phụ trách khu vực của khu biệt thự Phương Đông ở thành phố Hà Nội cũng tới đây để chúc mừng sao?
Lẽ nào biệt thự này…
Nghĩ tới đây, Kiều Thu Vân muốn nhìn về phía Cao Phong theo bản năng, nhưng cũng bà ta phát hiện Cao Phong không ở trong đám người đang vây quanh máy người mặc đồ đen kia, mà anh đang chăm chú nhìn chiếc đàn Piano đã hỏng ban nãy.
“Thu Vân, bà mau mau đến đây đi, tôi không quen biết bọn họ.” Kim Ngọc Hải có chút lúng túng, ông ấy đẩy Kiều Thu Vân về phía trước.
Kiều Thu Vân nhắm mắt tiến lên, Kim Ngọc Hải ở phía sau cũng đi theo bà ta.
Kiều Thu Vân tiến lên rồi nói rằng: “Chào cậu, cậu là Tổng giám đốc Triệu đúng không, tôi chính là chủ nhân của ngôi biệt thự này.”
Không như trong tưởng tượng, Triệu Hải Dương thấy bà ta nói thế nhưng anh ta không chào hỏi mà lại tỏ ra rất ngỡ ngàng, nghi ngờ nói: “Nhưng người đã ký tên với chúng tôi là anh Phong cơ mà, bà này có quan hệ như thế nào với anh Phong vậy?”
“Ký tên? Ký cái gì? Cái gì anh Phong cơ?” Kiều Thu Vân nghe vậy thì rất ngỡ ngàng, sắc mặt bà ta có chút lúng túng hỏi.
“Hợp đồng nhà cửa cùng với bất động sản đều đứng tên là anh Phong mà, bà không quen biết anh Phong sao?” Triệu Hải Dương càng thêm nghi ngờ hơn.
Nghe được Triệu Hải Dương nói vậy, trái tim của Kiều Thu Vân đập thình thịch như vừa mới làm một chuyện xấu vậy.
Anh Phong?
Chẳng lẽ
Mà đám người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân thì chẳng hiểu gì, vốn dĩ họ cũng không nghĩ ra Cao Phong lại là chủ nhân của căn biệt thự này.
Dù sao ở trong mắt bọn họ, Cao Phong chỉ là một thằng con rể bám váy đàn bà mà thôi.
Triệu Hải Dương thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Kiều Thu Vân, anh ta vội vã quay đầu nói với một người thanh niên bên cạnh một vài câu, một lúc sau anh ta mới xoay đầu lại một lần nữa.
“Thật xin lỗi mọi người, trước tiên chúng tôi phải tìm anh Phong trước đã.” Triệu Hải Dương khách sáo nói.
Sau đó một người thanh niên trực tiếp đứng dậy, nhìn qua nhìn lại từng người một ở trong đám người giống như là đang tìm người vậy.
Mà người thanh niên này chính là Giám đốc bộ phận tiêu thụ mà lúc trước Cao Phong đã gặp lúc đi mua biệt thu.
“Trời ơi, bọn họ nói anh Phong, không phải là đang nói Cao Phong chứ?” Bỗng nhiên, có người ngạc nhiên và sợ hãi thốt lên một tiếng, cuối cùng người đó cũng nhớ ra lúc này trong biệt thự vẫn còn có Cao Phong cũng tên là Phong.
Không chờ người khác nói thêm gì, Dương Phương Anh đứng ở một bên đã cười gắn, bà ta vừa ôm cháu của mình vừa khinh thường nói: “Cao Phong rác rưởi đó á? Nếu cậu ta có thể mua biệt thự thì người hầu nhà tôi cũng có thể được mua biệt thự!”
“Tổng giám đốc Triệu, hình như anh Phong không có ở nơi này.” Giám đốc bộ phận tiêu thụ tìm đi tìm lại một vòng, nhưng anh ta vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Cao Phong.
Triệu Hải Dương nghe vậy rất ngỡ ngàng, sau đó anh ta nói rằng: “Cậu nhìn cẩn thận lại xem, hôm nay là ngày vui của anh Phong, bảo an bên ngoài cũng đã xác nhận với tôi rằng anh Phong đã tới rồi mà.”
Giám đốc bộ phận tiêu thụ nghĩ lại thì thấy cũng đứng, trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, anh ta đứng nhón chân lên nhìn lại đám người đó một lần nữa.
“A! Chính là người đó! Là người ở đằng kia!” Giám đốc bộ phận tiêu thụ nhìn về phía sau đám người họ hàng thân thích của Kiều Thu Vân, rồi bỗng nhiên anh ta trợn to hai mắt, vui sướng hét to lên.
“Đâu? Là người nào?” Triệu Hải Dương vô cùng hưng phấn, anh ta hỏi đi hỏi lại Giám đốc bộ phận tiêu thụ.
“Chính là người ở bên kia, Tổng giám đốc Triệu, tôi sẽ đưa anh sang bên đó ngay!” Giám đốc bộ phận tiêu thụ cực kỳ cao hứng, anh ta vội vàng đi trước dẫn đường cho Triệu Hải Dương.
Mười mấy người đàn ông trung niên cũng vui vẻ đi theo Triệu Hải Dương với Giám đốc bộ phận tiêu thụ, giống như là thuộc hạ sắp gặp được lãnh đạo cấp cao vậy.
Dù sao có thể kết bạn được với một nhân vật lớn mua được ngôi biệt thự hơn 200 tỷ chính là một niềm vinh dự lớn đối với bọn họ đó!
Vẻ mặt của Dương Phương Anh có chút ngu ngốc nhìn theo mười mấy người mặc đồ đen đang đi lại gần bà ta.