Chương 458
“Đúng vậy, Phong. Tháng này chỗ anh vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thanh toán, cho nên…” – Giám đốc Triệu không khỏi gật đầu.
“Có thể! Vậy tạm để hai mươi tỷ ở chỗ các người đi.” – Cao Phong thản nhiên nói.
“Được, được! Quả nhiên phong cách làm việc của em thật sảng khoái. Anh thật thích kết bạn với những người sảng khoái như em!” – Triệu Tùng Đào nháy mắt vui vẻ.
“Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh Triệu đây.” – Cao Phong chờ Triệu Tùng Đào nói xong, thản nhiên nói.
Cao Phong nguyện ý muốn giúp ông ta, tự nhiên anh cũng có kế hoạch của chính mình.
“Ô, em cứ nói đi!” – Triệu Tùng Đào vội vàng gật đầu.
“Ngân hàng Sài Gòn của chúng ta quy mô không nhỏ, rất nhiều công ty sẽ tìm đến chỗ anh để cho vay tiền, đúng không?” – Cao Phong hỏi.
Triệu Tùng Đào không chút do dự trả lời: “Đúng vậy, Ngân hàng Sài Gòn không lớn lắm, nhưng là một ngân hàng địa phương, về cơ bản một số công ty, xí nghiệp ở thành phố Sài Gòn vẫn đang vay vốn ở đây.”
“Vậy, tôi sẽ đưa cho anh một cái danh sách này. Về sau, nến bọn họ có đến yêu cầu vay chỗ anh, anh không cần cho họ vay vốn là được.”
Cao Phong nói, anh ta lấy ra tờ giấy A4 mà Trần Phát Tài đã đưa cho anh, trong đó có mười hai công ty cùng đã cùng giao dịch với doanh nghiệp nhà họ Kim.
Khi Triệu Tùng Đào nghe vậy sửng sốt, ông ta nhìn vào tờ giấy.
“Trong này, có năm công ty, đều đang vay vốn chỗ anh. Những công ty còn lại hẳn là ở các chi nhánh khác, nhưng anh đây cũng có thể thương lượng với các chi nhánh khác, từ chối cho họ vay.”
“Phong yên tâm, chuyện này không thành vấn đề.” – Triệu Tùng Đào đồng ý ngay tại chỗ.
Nói đùa chứ, chỉ cần ôm chặt cây đại thụ Cao Phong thôi, tiền lãi cho vay ở chỗ những ngân hàng này, cũng chỉ có thể xem là một khoản tổn rất nhẹ.
“Tốt nhất là các ngân hàng khác cũng từ chối cho bọn họ vay.” – Cao Phong nhẹ gật đầu.
“Các ngân hàng ở thành phố Sài Gòn đều có liên quan với nhau. Anh sẽ lo việc này. Em yên tâm đi.” – Triệu Tùng Đào đồng ý mà không hỏi lý do. Cao Phong vẫn thản nhiên gật đầu. Phải có ai đó đứng sau mười hai công ty này xui khiến, nên mới bị lãnh một phát đạn chí mạng này.
“Giám đốc Triệu, cậu Cao, hai mươi tỷ tiền mặt đã sẵn sàng!” – Đúng lúc này, một nữ nhân viên gõ cửa nói.
“Được rồi! Bây giờ chúng ta đi ra ngoài.” – Triệu Tùng Đào đáp.
Cao Phong cũng đứng dậy, đi ra ngoài.
Kim Tuyết Mai vẫn đang đợi tiền để dùng, vì vậy anh cũng không thể đợi quá lâu.
Khi Cao Phong cùng giám đốc Triệu cùng nhau bước ra ngoài, ánh mắt lúc nãy của những khách hàng so với lúc này, nhìn Cao Phong đều rất khác.