Chương 2879
Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Thắng bại đã rõ, số trời đã định!
Cao Anh Hạo, sau tất cả, rốt cuộc cũng bị đánh bại.
Thảm hại!
Nhưng lần này, nhà họ Phạm e là sẽ không đến giải cứu anh ta.
Hết cách xoay chuyển, chỉ có thể chờ chết.
Sau khi thắng trận đương nhiên chính là thời điểm tính sổ mọi chuyện.
Cao Phong quay đầu lại, liếc nhìn Liễu Tông Trạch, anh ta vẫn đang nói chuyện với Cao Anh Hạo, lúc này Cao Anh Hạo đã bị chặt đứt ba ngón tay.
Tình cảnh lúc này vô cùng thê thảm.
“Nói! Cha mẹ của Cao Mỹ Lệ đang ở đâu?” Liễu Tông Trạch trầm giọng hỏi.
“Bị…bị nhốt ở phía sau.” Lúc này sắc mặt của Cao Anh Hạo đã tái nhợt, bởi vì cơ thể bị mất máu không ngừng, thậm chí còn có dấu hiệu bị sốc.
“Được! Nếu bọn họ có chuyện gì, tao sẽ rạch một ngàn dao trên người mày.” Liễu Tông Trạch âm trầm mà chậm rãi gật đầu
“Tông Trạch, kéo cậu ta qua đây.”
“Ngoài ra, tất cả người của nhà họ Cao trên đảo này đều đứng ra đây hết cho tôi!”
“Cao Kình Thiên tôi cho mấy người một phút để di chuyển, nếu ai dám trốn mà để bị bắt lại, giết không tha!”
Cao Phong bước tới, giẫn dữ gầm lên.
Tính sổ!
Món nợ này không chỉ phải đòi từ một mình Cao Anh Hạo.
Mà tất cả những người có mặt ở đảo của nhà họ Cao này đều có phần.
Trong trận tuyết lở ấy, tay không dính máu không có nghĩa là vô tội.
Những người ở đây đều là những kẻ nối giáo cho giặc, tiếp tay cho tội ác, chính vì vậy Cao Phong tự có quyết định của mình.
Cao Phong trầm giọng nói, trên toàn bộ thành viên nhà họ Cao sống trên đảo bắt đầu bước ra ngoài.
Không có bất kỳ ai dám cãi lại.
Cao Kim Thành đã dẫn đầu một tiểu đội bắt đầu lục soát khắp nơi.
Bọn họ cũng đã từng sống ở đây nên vô cùng thông thuộc địa hình nơi này
Nếu có người dám trốn thì chỉ có một con đường chết
Chạy trốn, hay chính xác hơn là chột dạ, chắc chắn là đã làm ra những điều có lỗi với Cao Phong nên mới có hành động như vậy.
Cuối cùng, sau khi Cao Kim Thành giết liên tiếp mấy người, không ai dám bám víu ở lại nữa, lần lượt rời khỏi nhà, đi về phía bãi đất trống.
Tất cả bọn họ sẽ tiến lên đón tiếp Cao Phong trở về, cũng như chờ đợi sự phán xét của anh.
….
Cùng lúc đó, nhà họ Diệp ở thủ đô.
Phía sau nhà họ Diệp, ông cụ Diệp đang ngồi trong sân.
Diệp Thiên Long và ông cụ Diệp ngồi đối diện nhau, trước mặt mỗi người là một chén trà.
Không khí trong sân có chút kỳ quái, bởi vì không ai lên tiếng, cả hai đều im lặng.
Trọng Dương Bình và người võ sư trung niên ngồi cạnh ông cụ Diệp ngồi cách một khoảng khá xa.
Cả hai đều im lặng như người vô hình.
Cả sân như chìm vào trong một trạng thái không có tiếng động
Ông ta chỉ nhìn thấy ông cụ Diệp chậm rãi châm trà mà không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Ngay cả khi cầm chén lên cũng vô cùng nhẹ nhàng, yên lặng.
Trong lúc đó, ánh mắt ông cụ Diệp nhìn Diệp Thiên Long mấy lần.
Nhưng Diệp Thiên Long dường như không chú ý được, có trà thì uống, không có thì giữ im lặng.
Không khí trầm mặc này kéo dài gần nửa giờ.
Cuối cùng, ông cụ Diệp cũng không thể chịu đựng được nữa.
Dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, kiên nhẫn có phần không so bì được với Diệp Thiên Long.
“Thiên Long, hình như gần đây anh không cạo râu?” Ông cụ Diệp đột nhiên hỏi.