Chương 2250
“Vâng ạ.”
Diệp Thiên Long đáp một tiếng, sau đó khom người cáo lui.
Đợi sau khi Diệp Thiên Long đi, Ông cụ nhà họ Diệp mới nhẹ nhàng giơ quải trượng bên tay phải lên, trong mắt ông ta thoáng qua một vẻ vô cùng phức tạp.
“Điều tra đi, điều tra rõ tất cả mọi thứ.”
Ông cụ nhà họ Diệp nhìn phía trước, lạnh lùng mở miệng.
Chỉ số thông minh của ông già này cực cao. Nếu như chỉ vài ba lời này mà cũng có thể lừa bịp ông ta thì làm sao ông ta lại có thể đưa nhà họ Diệp trở thành thế lực lớn nhất Thủ đô được chứ.
Cho nên đối với lời của Diệp Thiên Long, không phải ông ta không tin mà là không tin tưởng tuyệt đối.
“Tuân lệnh.”
Ở góc phòng u ám truyền đến một tiếng trả lời.
Rời khỏi phòng của ông cụ nhà họ Diệp, Diệp Thiên Long liền trở lại chỗ ở của mình.
Lúc này, Trọng Dương Bình đã chờ sẵn ở cửa. Bên cạnh thùng rác, tàn thuốc bị ném lung tung.
“Trung tướng Long, ngài trở về rồi.” Trọng Dương Bình thấy Diệp Thiên Long trở lại, liền vội vàng tiến lên nghênh đón, giọng nói vô cùng khẩn trương.
Thấy bộ dạng này của Trọng Dương Bình, trong lòng Diệp Thiên Long trầm xuống, nhưng vẫn nói: “Vào nhà nói sau.”
Hai người đi vào trong nhà.
Diệp Thiên Long đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Tình hình như thế nào rồi?”
Trọng Dương Bình không dám giấu giếm điều gì cả. Lúc này, nói tất cả mọi chuyện với ông ta, không sót một chữ nào cả.
Nghe Trọng Dương Bình nói một tràng dài xong, sắc mặt Diệp Thiên Long càng đông cứng lại.
“Nhiều người ở quân đội cùng đồng thời ra tay là muốn làm gì vậy? Ép chết cậu ta à?” Giọng Diệp Thiên Long không hề có ý tốt.
Lần này, hành động của Phạm An Quốc thật sự là quá nhanh, quá tàn độc.
Cho dù bây giờ, Diệp Thiên Long có đi tìm Phạm An Quốc thì cũng chẳng có ích gì nữa.
Vẫn là câu nói cũ, mọi chuyện không ngừng tiến triển. E rằng là ngay cả Phạm An Quốc cũng đã không thể nắm giữ sự tiến triển của chuyện này trong tay nữa rồi.
Muốn cứu Cao Phong ra thì chỉ có thể áp dụng những biện pháp cứng rắn thôi.
“Trung tướng Long, ngài nói không sao. Lần này, đối phương không hề có ý tốt với ngài.” Trọng Dương Bình nhẹ giọng nói: “Trương Chấn cũng đích thân ra mặt, quân hàm là hai gạch… hai sao…”
Diệp Thiên Long khẽ gật đầu, sau đó đan tay nói: “Lấy quân trang và cấp hiệu của tôi ra đây.”
Trọng Dương Bình nghe thấy vậy, đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Chuyện này không phải là chuyện đùa.
“Con rể gặp nạn, cha vợ làm sao có thể mặc kệ được.”
“Chuẩn bị xe đi, theo tôi đi đòi người.”
Diệp Thiên Long bỏ lại những lời này, sau đó đi thẳng ra bên ngoài đợi.
“Cái này… Trung tướng Long, chúng ta dùng lý do gì để lấy người?” Trọng Dương Bình bước hai bước để đuổi kịp Diệp Thiên Long, hỏi.
“Người là người sống thì cách cũng phải sống, trên đường đi rồi nói sau.” Diệp Thiên Long trả lời nhưng cũng không quay đầu lại.
Ông cụ nhà họ Diệp đã nói, tuyệt đối không thể để cho danh dự của nhà họ Diệp bị tổn hại mà.
Còn làm sao để không làm tổn hại thì Diệp Thiên Long chỉ cần tìm một một lí do trọn vẹn là được rồi.
Trọng Dương Bình không do dự nữa, vội vàng làm việc mà Diệp Thiên Long giao cho.
Trong lòng cảm thán không thôi.
Ông ta chính chiến hơn mười năm trời, lập được rất nhiều chiến công hiển hách, quyền cao chức trọng, nắm quyền lực lớn trong tay.
Ông ta thân là chủ nhân của đương thời nhà họ Diệp ở Thủ đô, trấn thủ một phương, đứng ở vị trí mà rất nhiều người phải ngước nhìn.
Với thân phận của Diệp Thiên Long, nếu như lại mặc quân phục, gắn cấp hiệu lên cầu vai thì sẽ oai phong đến mức nào?
Sợ rằng những người trong quân đội nhìn thấy, ai ai cũng đều phải nghiêm chào, hành lễ.
Tất cả những chuyện này đều là vì Cao Phong.
Lúc này, tâm trạng của Phạm An Quốc rất tốt.