Chương 3098
“Một mình người đó ở lại trấn giữ biên giới, cả ngàn người không cách nào bước qua được, một người chiến đấu với cả trăm người, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chảy hết giọt máu cuối cùng, ngã xuống đất nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.”
“Trận chiến ấy đã cho chiến sĩ của nước tôi xâm nhập vào trận địa quân địch, đó là một cơ hội tấn công cực kì tốt và giữ được lực lượng để triển khai vụ tấn công tiếp theo.”
“Sau trận chiến ấy, có người đếm được rằng một mình người đó đã chém chết vừa đúng một trăm quân giặc, không ít không nhiều, vừa đủ.”
Thậm chí sau đó bên tôi thắng lợi đều nhờ người đó trả giá đến hơi thở cuối cùng, vì thế người đó đã được truy phong thành chiến thần của nước tôi.”
“Còn chém trăm người chính là sự vinh dự cao nhất của người làm lính, nó luôn được lưu truyền đến ngày hôm nay.”
“Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng không một người nào có thể phá vỡ kỉ lục đó, dù là Cao tướng năm đó cũng chỉ chém được nhiều nhất là sáu mươi tám người thôi!”
Sau khi Lý tướng giải thích xong thì hai mắt cấp dưới lại càng trợn to, trong lòng liên tục than thở cảm thán.
Nếu như đặt trận chiến này của Cao Phong lên chiến trường thì đó chắc chắn sẽ là một trận thành danh, e là sẽ làm chấn động cả quân đội!
“Phù phù!” Một con cháu đời thứ ba của nhà họ Diệp khuỵu gối xuống, hai chân mềm nhũn.
Trên mặt lại cắt không còn một hột máu, trông trắng bệch như tờ giấy.
Không chỉ có người đó mà phần lớn người của nhà họ Diệp đều mang sắc mặt cực kì tồi tệ.
Cao Phong quá mạnh, có thể nói việc đó đã khiến nhiều người hoảng sợ.
Anh như con thú khát máu, như ác ma đến từ địa ngục…
“Vù!”
Tình trạng của Cao Phong bây giờ cũng không được tính là tốt.
Anh cố gắng lấy lại chút sức lực rồi mới mở mắt ra, sải bước đi về phía ông cụ nhà họ Diệp.
Bước chân cực kì thong thả như thể đang dạo bước ngoài công viên.
Thế nhưng mục đích hết sức rõ ràng và kiên định.
Tất cả mọi người đều rung động.
Anh đã làm được!
Cuối cùng, Cao Phong đi tới trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
“Tôi đến rồi!”
“Ông có nghĩ là mình nên thực hiện lời hứa không?”
Bấy giờ, giữa Cao Phong và ông cụ nhà họ Diệp chỉ còn sót lại chưa đến nửa bước chân.
Ông cụ nhà họ Diệp híp mắt lại, cứ đứng đó im lặng nhìn Cao Phong, chẳng nói chẳng rằng.
Tất cả những người khác cũng giữ lại sự im lặng, không dám ho he một tiếng nào.
Bọn họ sợ mình làm phiền đến Cao Phong và ông cụ nhà họ Diệp nói chuyện.
“Không, còn chưa đủ.” Sau một lát thì ông cụ nhà họ Diệp chậm chạp lắc đầu.
“Nói thế là sao?” Sắc mặt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, ông cụ nhà họ Diệp muốn công khai quỵt nợ ư?
Ông cụ nhà họ Diệp còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Vũ Siêu đã cất bước đi tới chặn trước mặt ông cụ nhà họ Diệp.
“Kẻ hèn này là Vũ Siêu! Là cận vệ của ông cụ nhà họ Diệp, xem như là cửa ải cuối cùng của anh.” Vũ Siêu cúi người chào Cao Phong, nói với giọng bình thản.
“Khốn kiếp!” Hai mắt Diệp Thiên Long khẽ híp lại, nhịn không được siết chặt nắm đấm.
Chỉ có ông tôi và sĩ quan Bình biết sức chiến đấu của Vũ Siêu khủng bố và mạnh mẽ đến mức nào.
Bây giờ tình trạng của Cao Phong còn chẳng đánh lại một đứa trẻ tám tuổi, có khi còn bị đẩy ngã nữa thì anh lấy cái gì để chơi cứng đối cứng với Vũ Siêu?
Cao Phong cụng nheo mắt lại, bắt đầu cảm thấy tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Trước đó Cao Phong không hề chú ý đến Vũ Siêu.
Bấy giờ, có thể nhận ra từ bước chân của Vũ Siêu, người này cực kì mạnh.
Vũ Siêu cũng dùng cách chào nhà binh với Cao Phong nên những điều anh suy nghĩ đã được chứng thực.
Hơn nữa, bàn tay đầy vết chai của Vũ Siêu cũng đủ để chứng minh đây là một người thường xuyên rèn luyện tăng cường sức khỏe.
Nếu đây là lúc Cao Phong vẫn còn đủ sức đủ thể lực thì hẳn là Vũ Siêu chẳng là cái thá gì, anh cũng không hề e ngại.
Thế nhưng tình trạng của anh bây giờ đã vượt quá giới hạn cuối cùng.