Chương 4213
Mà hai người Gorden, thẳng đến khi Kell bị đánh tới mức rơi vào hôn mê, họ vẫn không nói ra được cái gì.
“Cậu Phong, tôi nhớ ra rồi, còn có một chuyện.”
“Chúng tôi từng va chạm với doanh trại đóng quân Negan ở Tây Vực, có va chạm với bọn họ!”
Gorden bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hai tay che đầu.
“Còn nữa không?”
Cao Phong nhả khói, nhàn nhạt hỏi.
“Không còn, doanh trại đóng quân Negan, không có gì khác.”
Gorden quỳ rạp trên mặt đất, miệng hô lên.
“Cao Phong, có khả năng anh ta đang gạt anh.”
“Doanh trại đóng quân Negan là thế lực lớn nhất ở Tây Vực, có ít nhất tám mươi nghìn thuộc hạ.”
“Anh ta đang muốn mượn đao giết người, mượn tay Negan giết anh.”
Hoa Hồng khẽ nhíu mày, tiến lên một bước nói.
Cao Phong nhìn Hoa Hồng, sau đó chậm rãi quay đầu.
Lúc này, ngay cả Cao Phong cũng cảm thấy mình hơi tẩu hỏa nhập ma.
Giống như là lao vào điên cuồng.
Hai người Gorden nói không nên lời, dù anh dùng nghiêm hình tra tấn thì lời họ nói ra cũng chưa hẳn là nói thật.
Thế nhưng, Cao Phong không biết hiện tại anh có thể làm cái gì.
Cho nên, anh chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa bệnh.
“Dù anh ta đang dối gạt tôi, thì tôi cũng muốn đi thử xem.”
“Dù chỉ có một chút xíu hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”
“Bởi vì nếu tôi từ bỏ, thứ tôi từ bỏ chính là tình cảm chân thành trọn đời và con tôi.”
Cao Phong chậm rãi đứng dậy, nhìn phía xa mà yên lặng tự nói.
“Nhưng doanh trại đóng quân Negan là trung tâm ở Tây Vực.”
“Nếu anh muốn tiến công đến chỗ đó, thì dọc theo đường đi ít nhất anh phải đối mặt với hơn trăm thế lực, anh có thể đi qua không?”
“Chỉ riêng doanh trại đóng quân Negan đã có hơn 80 nghìn người, xấp xỉ một trăm nghìn người.”
“Rất khó.”
Hoa Hồng cắn môi đỏ mọng, nhẹ giọng khuyên can.
“Tôi cũng có người.”
Giọng nói của Cao Phong vẫn cố chấp không gì sánh được như trước.
“Vậy anh nhìn người của anh đi chịu chết sao?”
“Tây Vực có năm trăm ngàn người, anh thì có bao nhiêu người?”
“Dù anh có thể giết sạch năm trăm ngàn người ở Tây Vực thì anh phải bỏ ra bao nhiêu mạng người?”
Hoa Hồng vừa nói ra, đã làm Cao Phong rơi vào trầm mặc.
Sau một lát, Cao Phong chậm rãi đi vào phòng, mọi người chờ ở bên ngoài.
Không ai biết Cao Phong ở trong phòng làm cái gì, sau năm phút, Cao Phong đã thay đổi một bộ quần áo đi ra, trên người đeo một cái túi.
Nhìn trang phục này của anh là phải ra ngoài.
“Anh Phong, anh đây là?”
Một đám binh sĩ Phong Hạo đều nghi hoặc nhìn Cao Phong.
Hoa Hồng cũng đi tới, trong mắt cô ta tràn đầy sự khó hiểu.
“Cô nói đúng, tôi không thể để thuộc hạ anh em của tôi chịu chết không công.”
“Cho nên, tôi sẽ cho bọn họ một cơ hội, cũng coi như là cho tôi một cơ hội.”
Cao Phong vừa nói, vừa đi về phía trước.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoa Hồng nhìn dáng vẻ như bị điên này của Cao Phong cái, cô ta đi tới kéo Cao Phong lại.
“Tôi sẽ đi hỏi lần lượt bọn họ, có thấy vợ của tôi không.”
“Giao vợ của tôi ra, tất cả đều dễ nói.”
“Nếu không giao, tôi sẽ khai chiến toàn diện với toàn bộ Tây Vực.”