Chương 4296
Hướng Hạo Nam càng trực tiếp cầm lấy một khẩu súng, biểu diễn một lần cho Cao Phong xem.
Khóe miệng Cao Phong giật giật, còn muốn nói điều gì, thế nhưng đã bị Hoàng Phủ Đao Hàn trực tiếp ngăn cản.
“Anh Phong, lời gì cũng không cần nói.”
“Đối với võ giả, chúng tôi càng coi trọng tín ngưỡng hơn người bình thường.”
“Anh là bá chủ giới võ giả thị trấn Biển Đông, cho nên anh chính là tín ngưỡng của chúng tôi.”
Đứng phía sau Hoàng Phủ Đao Hàn có không dưới hai ngàn người, đều nhìn Cao Phong một cách chăm chú.
Phần lớn võ giả này là truyền thừa của một số tông môn võ thuật.
Trong lòng bọn họ, quy củ chính là quy củ, đó là chí cao vô thượng.
Mà trong mắt đám người, bọn họ cũng cổ hủ không gì sánh được, tuân thủ quy củ cũ kỹ năm xưa.
Nhưng chỉ có chính bọn họ biết, trong lòng bọn họ, quy củ chính là quy củ, vĩnh viễn không thể vượt qua.
Bá chủ mãi mãi vẫn là bá chủ.
“Tốt!”
Cao Phong gật đầu, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng trong số những người này lại có một người khiến Cao Phong chú ý.
Bởi vì tất cả đám người Hoàng Phủ Đao Hàn đều đang ngẩng đầu nhìn Cao Phong.
Nhưng toàn bộ hành trình, võ giả này lại vẫn luôn cúi đầu, hệt như không dám nhìn vào mắt Cao Phong vậy.
Cao Phong chậm rãi đi xuống xe, tiến vào bên trong đám người.
Tuy đám người Hoàng Phủ Đao Hàn cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn nhường đường.
Cao Phong đi qua đám người, tới trước mặt võ giả thị trấn Biển Đông vẫn đang cúi đầu.
Võ giả này mặc bộ võ giả phục màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, lúc này võ giả vẫn hơi cúi đầu như cũ.
Từ góc độ của Cao Phong có thể thấy được cái cằm trắng nõn trơn bóng.
Quan trọng nhất là thân hình người này có phần giống với phụ nữ.
Cho dù thoạt nhìn bộ võ giả phục trên người người này rất rộng rãi, nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi ánh mắt quan sát bén nhạy của Cao Phong.
“Cậu, ngẩng đầu tôi xem xem.”
Cao Phong nhẹ nhàng nói một câu với võ giả này.
Vậy mà người này lại như không hề nghe được, không nhúc nhích tiếp tục cúi đầu.
“Làm sao vậy anh Phong?”
Hoàng Phủ Đao Hàn hơi nghi hoặc một chút đi tới, nhẹ giọng hỏi.
Bên chóp mũi Cao Phong truyền tới mùi hương thoang thoảng quen thuộc, lòng thầm than nhẹ một tiếng.
“Cô trở về đi.”
“Tôi biết là cô.”
Cao Phong nhìn võ giả này, lại nói một tiếng.
Võ giả này nghe vậy, rốt cục thân thể cũng giật giật.
Sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt trắng nõn, hai tròng mắt trong veo như nước, thoạt nhìn trong suốt không gì sánh được.
“Nam Cung Lăng Nguyệt? Cô, sao cô lại ở đây?”
Hoàng Phủ Đao Hàn lập tức ngơ ngác, anh ta vốn không nghĩ tới Nam Cung Lăng Nguyệt lại đi theo tới đây.
Vậy mà Nam Cung Lăng Nguyệt lại không trả lời anh ta, chỉ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với Cao Phong.
Cao Phong và Nam Cung Lăng Nguyệt nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một thoáng hồi ức.
Nam Cung Lăng Nguyệt.
Thiên kim gia tộc Nam Cung ở thị trấn Biển Đông.
Trước đây khi Cao Phong tới thị trấn Biển Đông phát triển, quan hệ giữa anh và Nam Cung Lăng Nguyệt có thể tính là không tồi.
Đồng thời Nam Cung Lăng Nguyệt còn trợ giúp Cao Phong rất nhiều, cho dù là tiền hay là mạng lưới quan hệ đều trợ giúp không giữ lại chút nào.
Sau đó cô ta càng chạy tới thành phố Hà Nội, tới tạm biệt Cao Phong.