Chương 3012
“Đây là gia chủ Long phái tới. May mà ông ấy không thật sự lấy xe tăng ra.” Cao Phong không nhịn được lau mồ hôi. Lỡ Diệp Thiên Long nổi hứng lấy hai chiếc xe tăng tới đây thì chắc chắn sẽ khiến mọi người rớt mắt ra ngoài. Nói không khoa trương chút nào, hôm sau sẽ bị vô số báo chí oanh tạc.
“Thưa anh Phong, nhận được chỉ thị của cấp trên, chín chiếc máy bay trực thăng được đổ đầy xăng được giao cho anh sử dụng hai ngày, trên máy bay có mang theo xăng dự bị, đủ để máy bay bay từ Đà Nẵng đến Hà Nội rồi lại bay về một lượt.” Chín chiếc máy bay vừa hạ cánh, một thanh niên cao lớn đi xuống, bước đến trước mặt Cao Phong báo cáo.
“Vất vả cậu. Cảm ơn.” Cao Phong cười nói.
“Anh Phong đừng khách khí, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh thôi. Anh nhìn xem có cần phi công chúng tôi đi theo không?” Thanh niên cười hỏi.
“Không cần không cần, chúng tôi tự lái được. Các cậu về đi.” Không chờ Cao Phong đáp lời, Long Tuấn Hạo đã đuổi người đi. Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của anh ta, hiển nhiên là chuẩn bị đích thân điều khiển máy bay trực thăng.
“Được rồi. Anh Phong, chúng tôi xin lui ra trước nhé.” Thanh niên gật đầu, dứt khoát dẫn người rời đi.
Long Tuấn Hạo kêu mấy người đi lên máy bay trực thăng. Anh ta vốn định đích thân lái máy bay, nhưng bị Liễu Tông Trạch kéo lại. Dù sao đoàn xe bên dưới cũng cần người dẫn đầu.
“Mời anh Phong!” Mấy ngàn chiếc siêu xe bóng loáng, bên cạnh xe là thanh niên áo đen, khí thế ngút trời. Hơn vạn người đồng thanh hét lên, mời Cao Phong lên máy bay trực thăng. Cao Phong lạnh nhạt bước vào cửa khoang máy bay.
“Phạch phạch phạch phạch…” Cánh quạt máy bay càng ngày càng chuyển động nhanh chóng. Cho đến tối đa, máy bay trực thăng bắt đầu dần dần bay lên cao.
“Đừng bay quá nhanh, cố gắng đừng kéo xa khoảng cách.” Long Tuấn Hạo còn đứng dưới chỉ huy, nhưng có lẽ chẳng có tác dụng là bao. Chung quy máy bay trực thăng có thể trèo đèo lội suối, mà đoàn xe bên dưới thì chỉ có thể đi theo con đường có sẵn. Nhưng cũng không đáng lo ngại, con đường dẫn tới thành phố Hà Nội đã sớm được quy hoạch xong xuôi, trên đường chỉ cần giữ đường đi thông thoáng thì sẽ không có trở ngại.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đoàn xe rước dâu này có thể tới thành phố Hà Nội vào rạng sáng.
“Các anh em, xuất phát!” Cao Phong đứng bên cửa khoang máy bay, một tay đỡ cửa khoang, nhìn bên dưới kêu to.
“Xuất phát! Đón chị Tuyết Mai!”
“Xuất phát! Đón cô dâu!”
“Ha ha ha, các anh em vất vả một chút, giờ này ngày mai chúng ta lại tụ tập ở đây, sau đó không say không về!”
Bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Sau đó mọi người đều đóng cửa xe, nổ máy chậm rãi di chuyển. Bên trên, chín chiếc máy bay trực thăng dẫn dầu, bên dưới mấy ngàn chiếc siêu xe liên tục chạy bon bon theo con đường có sẵn. Đoàn xe thật dài tăng tốc từ chậm tưới nhanh, thanh thế vô cùng khổng lồ. Đằng sau là nhóm Lâm Vạn Quân, cùng với những nhân vật lớn của Đà Nẵng không ngừng vẫy tay.
“Thiên đạo thưởng cho người chăm chỉ, địa đạo thưởng cho người có đức. Người quân tử làm việc có đức, không ngừng vươn lên, cho dù không thể nghịch thiên cải mệnh, cuối cùng cũng sẽ có kết quả không quá tồi tệ. Cậu Phong cố lên, tôi sẽ chờ cậu!” Ánh mắt Lâm Vạn Quân tràn đầy mong chờ, lẩm bẩm nhìn máy bay trực thăng nơi xa.
Máy bay trực thăng dẫn đường trên cao, bên dưới mấy ngàn chiếc siêu xe chạy theo, chở đầy hy vọng, chứa đựng ước mơ, đội ngũ rước dâu thật dài một đường chạy về phương bắc, mục đích là Hà Nội. Biển khôn cùng, núi vô vàn, thiên hạ mặc cho hắn tung hoành.
Thời gian dần dần trôi qua, năm giờ, tám giờ, mười giờ… Đoàn xe mấy ngàn chiếc không hề dừng lại, một đường trèo đèo lội suối, kiên định đi đến mục tiêu. Màn đêm buông xuống, mấy ngàn chiếc xe đồng loạt bật đèn pha. Trong đêm tối, ánh đèn rực rỡ soi sáng đường đi. Cao Phong ngồi trên máy bay trực thăng nhìn xuống dưới, giống như có trên vạn con mắt không ngừng nhấp nháy.
Chân trời ánh sao rực rỡ, bên dưới muôn vàn ánh đen. Gió đêm gào thét, tiếng ồn của máy bay trực thăng khiến tai Cao Phong như ù đi. Nhưng lúc này anh đã suy nghĩ chuyện khác, lướt qua núi cao biển rộng, bay đến thành phố Hà Nội. Anh đã chờ giờ phút này lâu lắm rồi…
Cao Phong hít sâu một hơi, chậm rãi nắm chặt bàn tay, bộ âu phục hợp thân mặc trên người. Một cặp nhẫn kim cương được chế tạo gấp gáp của tập đoàn châu báu lớn nhất Đà Nẵng đang nằm trong tay trái của Cao Phong. Ngẫm lại người đang chờ mình ở Hà Nội, trong lòng Cao Phong tràn đầy cảm khái. Trầm tư thật lâu, trong lòng chợt sinh ra hào khí, giang sơn đẹp như tranh vẽ, nhưng có được em mới như có được thiên hạ. Lời hứa quân lâm thiên hạ, kiệu hoa sẽ đến rước nàng về dinh.
Đêm càng ngày càng khuya…
Chẳng mấy chốc đã tới 11 giờ đêm. Trên đường đi, mấy ngàn chiếc xe đi rất thuận lợi, không hề bị ngăn trở. Nếu gặp phải đoạn đường đông đúc không thể vòng qua thì sẽ có xe cảnh sát chuyên môn dẫn đường. Với lực lượng của Cao Phong bây giờ thì vốn không có bất kỳ khó khăn gì. Lại thêm nhà họ Diệp ở thủ đô đích thân nhờ vả, đương nhiên là con đường vô cùng thông thoáng. Cho nên mấy ngàn chiếc xe gần như không cần phanh lại.
Cao Phong nhìn lại đoạn đường, họ đã đi được hơn phân nửa lộ trình. Cứ dựa theo tốc độ này thì cùng lắm là sáu giờ sáng mai, mọi người sẽ đều đến thành phố Hà Nội. Giới võ sĩ ở thị trấn Biển Đông cùng với nhân viên phụ trách chi nhánh của khối tập đoàn Đế Phong cũng đã lên đường đến Hà Nội. Mãnh hổ về núi, chắc chắn vạn người nghênh đón.