Chương 2270
“Anh nói đi.” Phạm Thanh Nhiên gật đầu.
“Cô giúp tôi gọi điện thoại cho Khổng Duệ Chí, bảo ông ta tới đón tôi một chút.” Cao Phong nhờ vả.
“Anh ra rồi?” Phạm Thanh Nhiên đột nhiên ngồi dậy, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Cô ta thật sự không ngờ rằng Cao Phong lại được thả ra nhanh như vậy.
“Sao thế, làm cho cô cảm thấy thất vọng à?” Cao Phong hừ lạnh một tiếng.
Phạm Thanh Nhiên im lặng hai giây, sau đó khẽ thở dài: “Cao Phong, anh thật sự đã hiểu lầm tôi…”
“Phiền cô hãy giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho Khổng Duệ Chí. Hoặc là ai cũng được, tôi sẽ khắc ghi mối ân tình này.” Cao Phong lạnh lùng nói, căn bản không muốn nghe Phạm Thanh Nhiên giải thích.
“Bây giờ anh đang ở chỗ nào?” Phạm Thanh Nhiên hỏi.
Cao Phong nhìn cảnh vật xung quanh một chút, anh thật sự không nói được mình đang ở đâu mà.
Dù sao thì Thủ đô lớn như vậy, anh mới đến đây có mấy ngày, căn bản không biết rõ.
“Hình như là đường Hoàn Kiếm, xung quanh không có nhà cửa, rất trống trải.” Cao Phong nhìn xung quanh một lần nói.
“Được, tôi biết rồi.” Phạm Thanh Nhiên gật đầu một cái, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhưng mà Phạm Thanh Nhiên cũng không gọi điện thoại cho đám người Khổng Duệ Chí bọn họ mà vội vàng mặc quần áo, sửa soạn một chút, rồi ra khỏi nhà.
Lúc này, Phạm An Quốc vẫn còn đang say giấc nồng.
Nhưng mà đợi đến sáng sớm ngày mai khi ông ta tỉnh lại là có thể có được toàn bộ tin tức của Cao Phong. Sau đó, ông ta lại tiếp tục thêm dầu vào lửa nữa thì lại đẩy Cao Phong vào tình thế khó khăn.
Ông Ngô coi như là cận vệ của Phạm Thanh Nhiên, dĩ nhiên là muốn đi cùng với Phạm Thanh Nhiên.
Nhưng mà Phạm Thanh Nhiên nghiêm khắc từ chối, hơn nữa còn nói ra những lời cay độc, ai dám đi cùng cô ta thì sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Phạm.
Đồng thời còn nhắc đi nhắc lại, chuyện cô ta ra khỏi nhà nhất định không thể nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cha của cô ta Phạm An Quốc.
Nhóm người ông Ngô bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tính cách của cô chủ nhà bọn họ, bọn họ biết mà.
Bên này, Cao Phong vừa cúp điện thoại đành đứng yên một chỗ chờ đợi.
Trong lòng, có chút phức tạp.
Nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa, xử lý vết thương trên người mình trước đã rồi tính sau.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Bentley màu đen đã lái tới con phố này.
Vừa đến con đường này liền từ từ hạ tốc độ, giống như là đang tìm một thứ gì đó.
Cao Phong vội vàng đi ra giữa đường, vẫy tay chào hỏi với chiếc Bentley.
Xe tăng tốc độ, sau đó đỗ lại ở trước mặt Cao Phong.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt xinh đẹp của Phạm Thanh Nhiên lộ ra. Ánh mắt cô ta vô cùng phức tạp nhìn Cao Phong, nói: “Lên xe.”
Vừa nói xong nhưng lời này thì đột nhiên, Phạm Thanh Nhiên trợn mắt khi thấy vết thương trên người và đống quần áo rách rưới của Cao Phong.
“Anh, anh sao đấy?”
Phạm Thanh Nhiên vội vàng xuống xe, đi tới bên người Cao Phong, vô cùng kinh ngạc hỏi han.
“Phạm Thanh Nhiên, cô mù thật hay là giả mù?”
“Tôi được như bây giờ không phải là do người của nhà họ Phạm các cô ban cho sao? Yên tâm đi, tôi sẽ nhớ rõ mối ân tình này.” Cao Phong lạnh lùng nói.
Phạm Thanh Nhiên không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, nói: “Lên xe trước đi rồi hẵng nói.”
“Cô không gọi điện thoại cho đám người Khổng Duệ Chí bọn họ sao?” Cao Phong không ngờ rằng lại là Phạm Thanh Nhiên tới đón mình.
“Không Chí Duệ không quen thuộc ở đây, chắc gì Khổng Duệ Chí đã có thể tìm được chỗ này. Cho nên tôi cũng đã tới đây rồi thì lên xe trước đi, tôi đưa anh tới bệnh viện.” Phạm Thanh Nhiên giải thích một câu.
Nhưng trong lòng Cao Phong vẫn còn có ngăn cách.
“Nếu như tôi thật sự muốn đối phó với anh thì người tới đã không phải là tôi, mà là cha của tôi mà những nhân viên của ban ngành có liên quan kia rồi. Anh có hiểu không vậy?” Ánh mắt Phạm Thanh Nhiên chân thành nhìn Cao Phong.
Cao Phong do dự mấy giây rồi vẫn bước lên xe.
Lúc này, anh cũng chỉ có thể dựa vào Phạm Thanh Nhiên mà thôi.
Chẳng mấy chốc, xe đã chạy tới bệnh viện gần đó.