Chương 2846
Long Tuấn Hạo đạp một cước về phía lớp vỏ plastic trên xuồng máy kim loại, thuận tay lôi kéo, trực tiếp kéo kính chống đạn trên xuồng máy xuống.
“Đưa cờ lớn cho tôi!”
Cao Phong duỗi tay một cái, người tiên phong kia khom người, lúc này giao cờ chiến Phong Hạo vào trong tay Cao Phong.
“Giết! Giết! Giết!”
Hai cánh tay Cao Phong nắm chặt cờ chiến, bỗng nhiên vung ra giống như cầm trong tay một thanh kiếm thông thiên, chỉ kiếm về đám Cao Anh Hạo ở phía đảo.
Kiếm chỉ lên trời cao, uy chấn cả hải phận của nhà họ Cao.
“Giết đi! Giết!!”
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!”
“Xông lên! Giết không tha!”
“Các anh em, chỉ một hiệp cưỡng chế hòn đảo này!”
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!”
Chỉ một thoáng, vô số binh sĩ Phong Hạo giống như bầy sói gào khóc, điên cuồng nhảy từ trên thuyền xuống mặt đất.
Còn chưa đợi thân thể đứng vững đã đột nhiên giơ vũ khí mạnh ra quét ngang về phía trước.
Dũng mãnh, can đảm, không sợ chết!
Sau khi bắn đạn xong, lập tức nghiêm chỉnh lui lại, người phía sau lại giơ súng lên trên.
Mà những binh sĩ Phong Hạo chưa kịp xuống thuyền, còn lại ở phía sau tiến hành yểm trợ, ở mức độ cao nhất, đảm bảo an toàn cho đám người Long Tuấn Hạo.
“Tông Trạch! Mẹ kiếp! Thời điểm báo thù rửa hận đến rồi, nhắm được cái tên ngốc Cao Anh Hạo kia chưa?”
“Bắn chết những người này, Cao Anh Hạo mặc cho cậu xử trí!”
Long Tuấn Hạo bỗng nhiên vỗ Liễu Tông Trạch một cái, cao giọng hô.
Từ khi mới bắt đầu, Liễu Tông Trạch đã luôn chăm chú nhìn chằm chằm Cao Anh Hạo, ánh mắt tràn đầy lửa hận, dường như muốn cắn xé cả người anh ta ra.
“Giết!”
Liễu Tông Trạch gầm lên giận dữ, ôm súng máy hạng nặng trên tay, không ngừng bóp cò.
Rất khó tưởng tượng được, thân thể Liễu Tông Trạch không tính là cường tráng nhưng lại có thể một mình ôm súng máy hạng nặng, còn cộng thêm một chuỗi túi đạn thật dài.
Quả nhiên là hận thù lớn bao nhiêu sẽ bộc phát ra tiềm lực mạnh bấy nhiêu.
“Phản kích! Phản kích! Đánh cho chết thì thôi!”
“Hậu cần đâu, mang vũ khí mạnh và đạn dược dự trữ cho ông đây, mang hết lên đây!” Cao Anh Hạo cũng đang vung tay hò hét.
“Lộc cộc lộc cộc!” Tiếng súng lần nữa liên tiếp không ngừng vang lên.
“Cậu Anh Hạo, tất cả vũ khí mạnh và đạn dược sao?” Nhân viên hậu cần lặp lại câu hỏi.
Cao Anh Hạo hơi sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua tàu chiến, nói rằng: “Ngoại trừ cái này, những thứ khác kéo hết qua đi!”
“Vâng!”
Bộ phận hậu cần tuân lệnh, bắt đầu điên cuồng vận chuyển đạn dược sang bên này.
Lúc này, trên đảo của nhà họ Cao, tiếng súng dày đặc đến mức khó nghe. Tất cả binh sĩ nhà họ Cao đều đi đầu, nhờ vào chiến hào để che chắn, áp chế đám người Long Tuấn Hạo rời thuyền.
Nhưng đại đội mấy chục nghìn người, sao có thể dễ dàng áp chế?
Tuy nói có người bị thương rồi ngã xuống, nhưng vẫn còn nhiều người, đặt chân lên đảo, sau đó bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm nơi ẩn nấp. Cao Phong đứng trên điểm cao nhất của con thuyền, cao hơn mặt đất khoảng mười mấy mét, trên vai nâng cờ lớn Phong Hạo.
Ánh mắt như điện, tất cả tình huống trên chiến trường đều thu hết vào mắt. “Mở chiến tuyến theo chiều ngang, kéo dài tối đa! Tránh để xảy ra thương tích!”
“Tạo thành nhiều chiến tuyến theo chiều ngang, bảo đảm tấn công hỏa lực cùng lúc.”Cao Phong đã thấy không ít người lên hòn đảo, ngay lập tức vẫy cờ chiến đấu ra lệnh.
“Soạt soạt soạt!”
Ngay lập tức, vô số binh sĩ Phong Hạo mở ra đội hình, ban đầu là một đống người lúc nhúc được đào tạo bài bản nhanh chóng tách ra.
Nếu dưới tình huống binh sĩ quá dày đặc, bên kia Cao Anh Hạo dùng súng tùy tiện quét, có thể dễ dàng bắn trúng binh sĩ Phong Hạo.