Chương 397
“Hả? Có thể không?” Cao Phong nghe vậy sững sờ hỏi.
“Có thể cái gì?” Đôi lông mày xinh đẹp của Kim Tuyết Mai nhăn lại.
“Khụ, không phải em hỏi anh, có muốn…”. Cao Phong sờ chóp mũi, ho một cái rồi trả lời.
“Anh”.
Kim Tuyết Mai phản ứng lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng, xoay người nằm nghiêng không nói lời nào.
Cao Phong khẽ cười một tiếng, không chút do dự leo lên giường, mặt dạn mày dày nhích tới bên người Kim Tuyết Mai.
Thân thể Kim Tuyết Mai đột nhiên cứng lại, quay lưng về phía Cao Phong nhỏ giọng nói: “Cao Phong…. Em vẫn chưa sẵn sàng..”.
“Vậy, hay là anh đi lấy chút rượu vang đỏ để tạo bầu không khí, cho em thêm chút can đảm?”. Cao Phong cười đùa nói, hắn biết Kim Tuyết Mai sẽ nói như vậy.
“Hay là thôi đi.. Để hôm khác…..”. Giọng Kim Tuyết Mai giống như tiếng muỗi kêu.
“Khi nào em sẵn sàng, anh sẽ dẫn em đến khách sạn Oriental Jade nhé”. Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó để nguyên quần áo nằm cạnh Kim Tuyết Mai.
“Được…..” Kim Tuyết Mai im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
“Vậy bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ngủ cùng giường trước được không?” Cao Phong cười nhẹ, nghiêng đầu ngửi mùi thơm trên tóc Kim Tuyết Mai.
“Được…..” Kim Tuyết Mai lại đỏ mặt gật đầu.
Lục phong lại nằm xuống, cảm nhận được sự mềm mại của nệm, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đã ba năm rồi, đây là lần đầu tiên mình nằm ở đây, quả thực thoải mái hơn so với ngủ dưới đất.
Lúc trước, là Kim Tuyết Mai không bằng lòng chấp nhận hắn.
Mà bây giờ, Kim Tuyết Mai lại đang cố gắng hết lòng chấp nhận Cao Phong, mà Cao Phong cũng thể hiện sự tôn trọng với Kim Tuyết Mai.
Dù tảng băng có lớn đến mấy, chỉ cần dùng trái tim thì sẽ luôn có ngày ấm lên.
Cao Phong sẽ chờ ngày Kim Tuyết Mai hoàn toàn mở rộng lòng.
Một đêm này, hai người đều ngủ rất ngon. Hai ngày sau.
Thời gian giống như hạt cát chảy trong lòng bàn tay, hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong hai ngày qua, Kim Tuyết Mai thể hiện năng lực rất đáng nể, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, trực tiếp nắm giữ toàn bộ trên dưới xí nghiệp Thiên Kim.
Cao Phong biết rằng Kim Tuyết Mai chắc chắn làm được.
Bây giờ xí nghiệp Kim Thiên đã hoàn toàn bị Kim Tuyết Mai nắm giữ.
Mặc dù đám người Kim Hùng Sơn không bằng lòng, nhưng hiểu được cơ hội đã mất, cho nên hai ngày qua cũng không xuất hiện.
Cho dù bà cụ Kim tự mình đến, cũng chỉ có thể đưa ra ý kiến với các cổ đông mà không thể can thiệp quá nhiều.
Cho nên, hai ngày này bà cụ Kim cũng không có động tác gì, thật sự giống như không còn nhúng tay vào chuyện của công ty.
Kim Tuyết Mai cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của ông cụ Kim, giúp xí nghiệp Kim Thiên phát triển lớn mạnh.
Tất nhiên, sau khi nhậm chức chủ tịch của công ty, Kim Tuyết Mai lại càng bận rộn hơn.
Tuy nhiên, có Cao Phong ở phía sau bày mưu tính kế cho cô, cô có thể thoải mái không ít.
Cùng trải qua thời gian bận rộn như vậy, tình cảm của Kim Tuyết Mai và Cao Phong cũng dần ấm lên.
Trong đêm đầu tiên, mặc dù Cao Phong chen đến bên cạnh Kim Tuyết Mai, nhưng mỗi người ngủ một bên và vẫn giữ khoảng cách.
Đến ngày thứ hai, Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai ngủ, có điều Kim Tuyết Mai vẫn còn chưa quen, cho nên vẫn luôn quay lưng về phía Cao Phong.
Ngày thứ ba, biến thành hai người ôm nhau ngủ, tình cảm tiến triển rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau, Cao Phong bị tiếng động đánh thức.
Giương mắt nhìn, không biết Kim Tuyết Vũ đã rời giường lúc nào đang rửa mặt.
Cao Phong có chút kinh ngạc, cảm giác của hắn rất nhạy bén, chỉ một chút động tĩnh cũng sẽ lập tức bừng tỉnh.
Vậy mà hôm nay lại ngủ sâu như vậy.
Cao Phong khẽ lắc đầu, hình như là quá lưu luyến cái giường lớn ấm áp này, ôn nhu hương luôn khiến cho người ta lưu luyến quên lối về.
“Cao Phong, hôm nay anh không cần đưa em đi. Hôm nay em muốn đi gặp một khách hàng lớn, việc này rất quan trọng”.
“Lại nói, Tổng giám đốc anh cũng thật thoải mái. Xe em cho anh dùng đấy.
Kim Tuyết Mai vội vàng nói, sau đó cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Cao Phong khẽ lắc đầu, tổng giám đốc hắn đây thật sự rất nhàn rỗi.
Vừa chuẩn bị rời giường rửa mặt, chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Cao Phong cầm lên xem, là Đường Ngọc Diệp gọi tới.
“Này…..” Cao Phong cảm thấy lực, nhưng vẫn cầm điện thoại lên.
Đã thả Đường Ngọc Diệp nhiều lần bồ câu, lại leo cây, liền có chút không nói được.
Dù thế nào đi nữa, Đường Ngọc Diệp cũng đã giúp mình nhiều lần. Quan trọng nhất là, nếu như có thể thông qua Đường Ngọc Diệp tiếp xúc với nhà họ Đường ở Hà Nội vậy thì không còn gì tốt hơn.
Ở thành phố Hà Nội, chỉ có một vài thế lực lớn.
Tập đoàn Vũ Vương đã bị xóa sổ nên không tính.
Bây giờ thành phố Hà Nội có nhà họ Phan, nhà họ Kim, nhà họ Đường và còn có nhà họ Tưởng.
Bốn nhà này ở thành phố Hà Nội, có lẽ tài lực không phải mạnh nhất.
Nhưng về bối cảnh gia tộc, các thế lực bình thường khác tuyệt đối không thể so sánh.
Danh tiếng của một gia tộc lâu năm, không chỉ thể hiện ở mặt tiền tài.
Bốn gia tộc ở thành phố Hà Nội này có thể nói là che nửa bầu trời của thành phố Hà Nội Mà bây giờ, nhà họ Phan coi trọng Cao Phong, Kim Tuyết Mai làm chủ nhà họ Kim, tương đương với được Cao Phong tiếp nhận.
Còn nhà họ Đường và nhà họ Tưởng, là mục tiêu tiếp theo của Cao Phong.
Tạm thời không nói đến nhà họ Tưởng, bởi vì Cao Phong đã từng tiếp xúc với bọn họ.
Đêm đó, Cao Phong cho người phong tỏa mười cây số xung quanh biệt thự nhà họ Lê, và tất cả đối tượng hỗ trợ cho nhà họ Lê đều bị kẹt lại.
Một trong số đó chính là nhà họ Tưởng.
Người mà cha của Lê Trọng Việt là Lê Việt Thành gọi điện xin giúp đỡ chính là ông cụ Tưởng, nhưng nhà họ Tưởng biết rõ mọi chuyện, cho nên đành bất lực không dám nhúng tay.
Cho nên chỉ cần nhà họ Tưởng không ngốc, sẽ biết đối mặt với Cao Phong như thế nào.
Về phần một số gia tộc và công ty nhỏ dưới bốn đại gia tộc thì Cao Phong không quan tâm.
Một khi kế hoạch Lửa Rừng được khởi động, những công ty nhỏ này sẽ bị thâu tóm hoặc trở thành vật hy sinh, bị ngọn lửa của Lửa Rừng đốt thành cặn.
Cho nên trước mắt việc cần thiết nhất là tiếp xúc với nhà họ Đường.
Nghĩ đến đây, Cao Phong trả lời điện thoại.
“Này, Cao Phong…… Giọng Đường Ngọc Diệp vang lên.
Giọng nói rất nhỏ, nghe có chút căng thẳng, lại có chút lo lắng bất an.
Cao Phong không khỏi mỉm cười, tính cách mạnh mẽ của Đường Ngọc Diệp – con gái cưng của nhà họ Đường lúc đối mặt với hắn, lại luôn có cảm giác thận trọng, không biết vì sao.
Chẳng lẽ vì lúc đầu ở câu lạc bộ Palazzo, Lâm Vạn Quân nói Cao Phong là bạn của hắn sao?
“Ừ, là tôi”. Cao Phong vừa rời giường vừa trả lời.
“Tôi muốn hỏi, hôm nay anh…… Có thời gian không?” Giọng Đường Ngọc Diệp càng nhỏ hơn, thậm chí mang lại cho người ta cảm giác hèn mọn.
Không đợi Cao Phong trả lời, Đường Ngọc Diệp lại nhanh chóng nói:’ Không sao không sao, nếu không có thời gia vậy thì hôm khác đi…….
Mặc dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trong giọng Đường Ngọc Diệp, vẫn mang theo một chút thất vọng.
Dù sao, đây là lần thứ ba cô gọi cho Cao Phong.
Nếu Cao Phong lại từ chối, cô nhất định không có can đảm gọi lần thứ tư.
“Hôm nay, tôi có thời gian. Cao Phong suy nghĩ một chút, nhẹ giọng trả lời.
“Hả? Thật sao? Được rồi, vậy anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”.
Đầu tiên Đường Ngọc Diệp hỏi một câu, sau đó lại hấp tấp nói: “Nếu như có thể, bây giờ tôi sẽ đến đón anh!”.
“Tôi có xe……
Cao Phong mới vừa nói được ba chữ này, Đường Ngọc Diệp bên kia điện thoại đã nói: “Tôi đến rồi, anh xuống đây đi”