Chương 2211
Nhưng những người thông minh biết rằng hành động đòi lại tiền thuê nhà của những người này không khác gì việc mổ gà lấy trứng, giết trâu mà lấy bốn lạng thịt.
Mặc dù, lúc này họ đã nhận được một khoản tiền lớn nhưng họ đã tự cắt đứt con đường tiền tài sau này của mình.
Mà những người tiếp tục thuê sẽ vẫn tiếp tục nhận được nguồn tiền tài dồi dào.
Mà bây giờ cả khu phố bỗng sóng yên biển lặng.
Những người đó do nhà họ Phạm sắp xếp vào dù sao cũng chỉ chiếm thiểu số, hiện tại bọn họ đã bị gạt ra ngoài nên không thể gây nên sóng gió gì thêm.
Chuyện đầu tiên đã được giải quyết.
Ánh mắt của mọi không hẹn mà gặp đều hướng về phía Cao Phong.
Do Cao Phong đứng ở vị trí cao nên mọi người xung quanh chỉ có thể ngước mắt lên thì mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt anh.
Mà không ai phát hiện ra rằng hình ảnh Cao Phong trong lòng bọn họ đã dần dần trở nên to lớn.
“Tôi hoan nghênh mọi người đến lập nghiệp, kinh doanh tại Khu phố thương mại Kiên Thành này. Nhưng tôi không cho phép mọi người tùy tiện đi tới đi lui trong Khu phố thương mại Kiên Thành!”
“Toàn bộ những người trước mắt đây đều kéo vào danh sách đen hết cho tôi. Từ nay về sau, không được cho bọn họ thuê, cũng tuyệt đối không tiếp nhận bất kỳ ai có quan hệ kinh doanh mua bán với những người này.”
Cao Phong ra lệnh, đám người Khổng Duệ Chí gật đầu hô “Vâng” một tiếng.
Mà những người thuê mặt bằng khác, bao gồm cả những khách hàng đang tập trung vây xem, cơ thể họ không khỏi rùng mình một cái.
Đánh người khác một cú, tặng người kia viên kẹo.
Ông chủ mới của Khu phố thương mại Kiên Thành đây chính là một người tính toán rõ ràng, sòng phẳng!
Kéo vào danh sách đen vĩnh viễn!
Thủ đoạn này thật tàn nhẫn!
Mà lúc này khuôn mặt của gần một trăm người đã nhận lại tiền thuê mặt bằng đột nhiên trở nên cứng nhắc, càng lúc càng khó nhìn. Dường như số tiền thuê trong tay họ bỗng chốc trở thành củ khoai lang nóng bỏng.
Một số người trong số họ làm theo hướng dẫn của nhà họ Phạm, họ cứ nghĩ rằng nhất định nhà họ Phạm sẽ mang lại cho họ một kết quả tốt.
Nhưng có người chỉ vì một lúc bốc đồng, vậy nên bây giờ có hối cũng không kịp nữa.
“Anh dựa vào đâu mà cấm đoán chúng tôi vĩnh viễn? Anh có ý gì?” Một thanh niên lớn tiếng hét.
Cao Phong chậm rãi quay đầu lại, nhìn thiếu niên hai giây đồng hồ, đột nhiên nói: “Dựa vào việc ông chủ chỗ này là tôi. Đủ chưa?”
“Dựa vào việc, người bỏ số tiền bốn mươi nghìn tỷ mua lại chỗ này là tôi chứ không phải cậu!”
“Nhớ cho rõ, mỗi tấc đất mà cậu đứng dưới chân bây giờ đều là tài sản của Cao Vũ tôi.”
“Trước đây cậu thuê chỗ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu, Khu phố thương mại Kiên Thành này có một phần của cậu.”
“Nhưng bây giờ cậu đã bị tôi liệt vào danh sách đen. Tôi không cho phép cậu đứng thì cậu phải lập tức ra khỏi đây ngay, hiểu không?”
Giọng nói Cao Phong lạnh như băng. Còn tên thanh niên thì không khỏi sửng sốt, cúi đầu cực kỳ không cam lòng.
Đối với cách làm này của Cao Phong không ai có thể phản bác.
Khu phố thương mại Kiên Thành là tài sản riêng của Cao Phong, cũng giống như nhà riêng của anh.
Nhà của anh, đương nhiên anh sẽ có quyền cho phép ai vào hay ngăn cấm bất kỳ ai đến.
“Hoặc là thành thật, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem, hoặc là lập tức cút khỏi đây ngay cho tôi.”
Cao Phong quát một tiếng, một trăm người đã lấy lại tiền thuê đều cúi thấp đầu.
Những người khác ngoan ngoãn chờ đợi.
“Này! Mọi người có phát hiện ra không? Dường như, cậu Vũ đã không chế mọi quyền chủ động trong tay!” Đột nhiên, Thương Hồng Thành kêu một tiếng kinh ngạc.
Bởi vì ông ta cũng vừa mới phát hiện ra chuyện này.
Tất cả điều này diễn ra tự nhiên đến nỗi mọi người thậm chí còn không nhận thấy sự thay đổi này.
Và vô hình chung, Cao Phong từ một người bị công kích la mắng đến việc khống chế kiểm soát cục diện trong lòng bàn tay, mọi thứ đều thay đổi rất tự nhiên.
Lâm Đống và đám người của Lê Đức Minh cũng gật đầu lia lịa. Nếu không phải Thương Hồng Thành nhắc nhở, bọn họ cũng không mảy may để ý.