Chương 3638
Ánh lửa sáng tới tận trời cao đó chiếu rọi lên áo khoác màu đen của Cao Phong, càng khiến anh tăng thêm mấy phần sát khí.
Đêm hôm nay, tiếng súng đạn vang lên rất lâu rồi mới chầm chậm dừng lại.
Mùi máu tanh lan tỏa khắp nơi, dọc theo mười cây số vẫn đều là máu.
Một vùng đất rộng lớn bị biến thành màu đỏ, máu chảy xen lẫn với màu đất, thậm chí còn tạo thành một đầm lầy toàn máu.
Máu chảy thành bùn, máu trào thành sông.
Ngày hôm sau…
Trong vùng lãnh thổ, thủ đô.
Sáng sớm, Vu Chính Bình đã vội vàng chạy tới.
“Ông Trần, hôm nay có tin chiến thắng, có thể nghe không?”
Vu Chính Bình hoàn toàn quên mất món mà Cao Phong đã ăn trước mặt mình tối qua, ông ta đi vào trong phòng.
Sau khi đi vào, ông ta mới nhận ra, bầu không khí trong căn phòng có gì đó không đúng lắm.
Ông Trần và Lâm Thừa Khải cùng với hai chiến sĩ đều đang trầm mặc không lên tiếng.
“Có, có chuyện gì vậy?”
Trái tim Vu Chính Bình hơi hững lại, ông ta nhíu mày hỏi.
“Tối hôm qua, Cao Phong đã dùng lại chiêu cũ, lại đánh bại sáu mươi nghìn bọn cường đạo Nam Cương.”
Lâm Thừa Khải do dự hai giây, sau đó anh ta vẫn nhỏ giọng nói:
“Mẹ kiếp!”
Vu Chính Bình kinh ngạc không thôi, hỏi: “Tên nhóc này, mẹ nó nữa, cậu ta làm kiểu gì chứ?”
“Rốt cuộc là do anh ta quá thông minh hay là những tên Nam Cương đó ngu quá?”
“Chết mất hơn mười nghìn còn chưa đủ, lại cống cho anh ta tới hơn năm mươi nghìn?”
“Mấy tên Nam Cương đó chắc không ngu đến vậy đâu nhỉ?”
“Hay là khi chúng ta làm cục trưởng đã bị Cao Phong dẫn vào tròng rồi?”
Vu Chính Bình sờ đầu, không tài nào hiểu nổi.
“Phải đấy, đây chính điểm khiến anh ta hơn người.”
“Chuyện chúng ta không làm được, chuyện chúng ta cảm thấy không thể nào xảy ra được, anh ta lại có thể làm được.”
“Vậy nên, anh ta mới tên là Cao Phong.” Ông Trần thở dài một hơi, giọng điệu cũng trở nên vô cùng cảm khái.
Vu Chính Bình ngây người một lúc, sau đó anh ta vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó có phải Cao Phong vẫn giống như tối ngày hôm trước, cùng với Phong Hạo, đánh bại mấy chục nghìn người?”
“Mẹ kiếp, nếu như tiêu diệt được hết mấy chục nghìn người, tuyệt đối sẽ tạo thành đả kích cực lớn với lũ cường đạo Nam Cương à!”
Vu Chính Bình xoa tay, khuôn mặt mang theo vẻ phấn chấn, hỏi.
Nhưng sau khi hưng phấn, ông ta lại cảm thấy không đúng lắm.
Nếu như Cao Phong lại dùng lại cách cũ để thắng, vậy thì đám người ông Trần không nên có vẻ mặt như này mới phải chứ?
“Có chuyện gì vậy? Lẽ nào… xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi sao?”
Vu Chính Bình chầm chậm ngồi xuống, lắp bắp hỏi.
Ông Trần không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lâm Thừa Khải cũng hơi mấp máy miệng, đứng bên cạnh không nói gì.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Các người nói đi chứ!”
Vu Chính Bình hơi gấp gáp, anh ta đập bàn hét lên.
“Tối hôm qua, sáu mươi nghìn người của cường đạo Nam Cương, mấy tên đó đã đi vào doanh trai của khối tập đoàn Vũ Nặc.”
“Sau đó không bao lâu, người của chúng ta đã nghe thấy tiếng súng nổ ở bên trong, chiến đấu, chắc chắn là tiếng đánh nhau truyền ra rồi.”
“Nhưng cụ thể là đánh như thế nào, kết quả ra sao, tạm thời chúng ta chưa biết được.”
“Bởi vì Tam Giác Vàng tối hôm qua đã bị người ta trực tiếp khóa chặt lại rồi, không biết là ai nữa, liệu có phải là tên họ Cao kia không.”
“Trước mắt, chúng tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Một người chiến sĩ thở dài một tiếng, sau đó báo cáo lại tình hình.