Chương 1137
“Tôi…
Nam Phương Minh Nguyệt nghe xong thì khẽ giật mình, bèn hỏi ngược lại: “Vậy thì anh có thể chắc chắn rằng hai món đồ này là hàng thật không?”
“Tôi có thể.”
Cao Phong bình tĩnh đáp.
“Cứ chém gió đi!”
Nam Phương Minh Nguyệt “Hừ”
lạnh một tiếng, tức giận xoay người rời đi.
Vũ Hoàng Lê im lặng không nói, cẩn thận xem xét hai thứ này, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ.
Ông ta cũng không biết tại sao Cao Phong lại chắc chắn hai thứ này là đồ thật.
“Cái này…”
Đổng Thái Minh do dự ba giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Liều một phen, xe đạp trở thành xe máy! Một canh bạc, xe Santana trở thành Land Rover! Mua đi!”
Nói xong, Đổng Thái Minh lập tức rút thẻ ngân hàng ra.
“Cậu cứ làm đi! Tiền tiêu vặt hết rồi, đừng có mà hỏi mượn chị.”
Nam Phương Minh Nguyệt đứng bên cạnh cô, vòng tay trước ngực, “Hừ”
lạnh một tiếng.
“Chị họ, em tin anh Vũ một lần, không phải chỉ là 20 tỷ thôi sao? Mual”
Đổng Thái Minh tự cổ vũ, động viên bản thân rồi bắt đầu giao dịch.
“Cậu! Cậu cùng Cao Vũ náo loạn gì đó?”
Nam Phương Minh Nguyệt nghiên răng nghiến lợi, dậm chân tại chỗ, “Hừ”
một tiếng.
Thấy bên này bắt đầu giao dịch thì, những người xunh quanh cũng quây lại xem Bộ ngọc âm dương giá bảy tỷ, chiếc đĩa sứ có giá chín tỷ.
Dù vậy nhưng Đổng Thái Minh cũng không bị bất cứ ai làm cho ảnh hưởng.
Cậu ta lập tức quẹt thẻ trả mười sáu ty.
“Ôi má, Đổng Thái Minh, cậu được đấy, ha ha ha…”
“Từ bỏ một lọ thuốc hít đồ thật để bỏ ra mười sáu tỷ mua hai thứ đồ như vậy sao?”
Tiếng cười khinh khinh của Dương Tuấn Minh lại vang lên.
Trên địa bàn của Hiệp hội đồ cổ, anh ta không dám trực tiếp công kích đám người của Cao Phong.
Nhưng dùng liên quan đến chuyện đồ cổ để đá xéo đám người Cao Phong một chút thì Hiệp hội đồ cổ sẽ không rảnh rồi mà can thiệp vào.
“Làm sao nào? Tôi thích là được.”
Đổng Thái Minh hiểu được ý tứ trong ánh mặt Dương Tuấn Minh.
“Ha ha, được, cậu cứ mua đi! Đợi đến khi thẩm định thì đừng có khóc.”
Dương Tuấn Minh “hừ”
lạnh một tiếng, đứng sang một bên, không nói thêm lời nào nữa.
Đổng Thái Minh kỷ hợp đồng rồi lập tức cảm hai bộ sưu tập trong tay.
Tuy nhiên, Đổng Thái Minh càng nhìn thì trong lòng càng thấy khó chịu.
Hai thứ này thật sự cũng quá bình thường rồi! Về hình thức và cảm nhận khi chạm vào đều chẳng có gì đặc biệt cải Đặc biệt là khối ngọc âm dương to bằng lòng bàn tay, sờ tới sờ lui thì cảm giác cũng không khác gì như sờ vào tảng đá vỡ bên đường.
Cao Phong nhìn vẻ mặt của Đổng Thái Minh, muốn giải thích với anh ta một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu bỏ qua.
Có một số chuyện không nhất thiết phải nói nhiều lời, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Quá trình sau đó, Cao Phong bảo Đổng Thái Minh tiếp tục đi xem các món đồ khác.
Độ tinh xảo của những món đồ cổ lân này khá tốt, nhưng việc người kia ra giá tận mười sáu tỷ nên Đổng Thái Minh do dự.
Tuy nhiên, Cao Phong vẫn đề nghị anh ta lấy nó.
Đổng Thái Minh giống như hết thuốc chữa nhanh chóng quẹt thẻ mua.
Trong quá trình lựa chọn này, Vũ Hoàng Lê cũng lựa chọn được vài đồ vật đấu giá.
Còn cái tên Dương Tuấn Minh kia giống như bị điên vậy, chỉ cần Đổng Thái Minh và Vũ Hoàng Lê xem qua thứ gì, anh ta cũng sẽ đến xem thử.