Chương 4449
Nỗ lực vất vả như vậy kéo dài hơn hai mươi năm. Mà cái người được gọi là chồng của bà ấy lại vì một triệu đô la Mỹ nên bán bà ấy mà không có một chút do dự.
Thậm chí lúc đầu ông ta cũng chỉ cần hai trăm triệu đô la Mỹ.
Rốt cục trong nháy mắt này trái tim của Trần Anh Thảo đã thật sự chết lặng.
Đột nhiên bà ấy cảm thấy mình cũng có chút may mắn, may mắn mình bằng lòng rời đi với Cao Phong.
Bằng không chắc chắn cuộc sống sau này sẽ luôn tối tăm không có ánh mặt trời.
“Dì Thảo! Dì đừng buồn.”
“Đừng trả giá vì người không xứng đáng, có lẽ trước kia dì đã sống vì người khác.”
“Vì vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, dì phải dũng cảm nói lời tạm biệt với quá khứ, dũng cảm sống cho chính mình, được không?”
Những lời này của Cao Phong vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa lấy khăn giấy ra và giúp Trần Anh Thảo lau nước mắt.
“Sống cho chính mình…”
Trần Anh Thảo cúi đầu, yên lặng nhắc lại những lời này.
“Đúng vậy! Sống cho chính mình!”
“Dì Thảo! Cháu tin tưởng dì, nhất định dì có thể sống càng đặc sắc hơn.”
“Mấy năm nay dì chịu khổ, còn lại nửa đời sau, cháu sẽ cho dì một cuộc sống đầy vinh hoa phú quý.”
“Dì muốn làm cái gì, muốn ăn cái gì, muốn dùng cái gì thì cháu cũng đều có thể mang tới cho dì .”
“Cao Phong cháu là người rất đơn giản, người ta đối xử tốt với cháu thì cháu sẽ đối xử tốt với đối phương gấp mười lần.”
Cao Phong chậm rãi đỡ lấy bả vai của Trần Anh Thảo, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Được thôi! Được thôi!”
Trần Anh Thảo lau khóe mắt một chút, sau đó cười cười gật gật đầu.
“Tít tít!”
Chẳng bao lâu ngoài cửa có tiếng còi xe truyền vào.
Doanh trại trước kia của đoàn lính Hoa Hồng cách thị trấn này không xa.
Cho nên người của bọn họ cũng đến rất nhanh.
“Dì Thảo! Dì ở ngay đây còn cháu đi nói chuyện với ông ta.”
Cao Phong chậm rãi đứng dậy và đi ra ngoài cửa.
Đúng là người của Hoa Hồng đã đến, hơn nữa Hoa Hồng còn đích thân lái xe.
Trong xe có ba chiếc va li.
Mà ánh mắt của tên đàn ông say rượu cũng nhìn thẳng vào đó, nhịn không được xoa xoa bàn tay.
“Anh Phong! Đã mang tiền đến! “
Hoa Hồng liếc nhìn người đàn ông say rượu này, sau đó đi đến bên cạnh Cao Phong và nói: “Một va li có năm trăm ngàn đô la Mỹ, tổng cộng ba va li.”
“Được rồi! Lấy một va li xuống. ”
Lúc này Cao Phong mới gật đầu rồi nói.
Hoa Hồng vẫy tay, lập tức có hai người cầm một cái va li bước xuống.
“Một triệu đô la Mỹ ở trên xe, đi kiểm tra đi.”
Cao Phong nhìn tên đàn ông say rượu và nói một cách thản nhiên.
“Vậy đây cái này là gì?”
“Số tiền này không phải cho tôi sao?”
“Hay là cho tôi luôn đi, hì hì…”
Người đàn ông say rượu cũng không vội vàng đi qua mà là cười hì hì nhìn về phía cái va li trong tay Cao Phong.
“Phần này tôi cần dùng.”
Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, anh thản nhiên nói.
“Hừ! Nhất định phải cho tôi, bằng không…”
Tên đàn ông say rượu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đỏ lên.
Đây chính là tiền đấy!
Vì tiền thì ông ta có thể làm được mọi chuyện.
“Bằng không thì sao? Đừng được voi đòi tiên.”