Chương 3695
“Đến đây, đếm đây, các anh em, tôi nói cho mọi người một điều.”
Anh ta nhỏ giọng gọi hơn chục người lập tức vây lại xung quanh.
Mười mấy người xúm lại, không biết đang trầm giọng nói chuyện gì, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Anh Phong, ở đây có đồ tốt, em để lại một cái cho anh.”
Mọi người đứng dậy, đến bên Cao Phong, mở chiếc hộ ra đưa lại gần anh.
Cao Phong ngửi được mùi thơm, bất giác liếm môi, mở mắt.
“Mọi người ăn đi, tôi không đói.” Cao Phong chậm rãi lắc đầu.
“Được rồi mà, anh Phong, chúng tôi đều đã ăn xong rồi, không tin anh hỏi bọn họ mà xem.”
Anh ta khẽ khoát tay, vỗ vỗ bụng nói.
“Đúng vậy, anh Phong, chúng tôi đều đã ăn hết rồi, còn có bánh quy nữa, nhưng không giữ lại cho anh.”
“Em để lại cho anh một chút, anh mau ăn đi.”
Mọi người gật đầu đáp ứng, sau đó không ngừng thúc giục Cao Phong.
Cao Phong hít một hơi sâu, cầm chiếc hộp ăn hai phần ba.
Còn mười ba còn lại nhìn anh, yết hầu chuyển động không ngừng mà nuốt nước miếng.
Tôi no rồi, mọi người chia ra đi.”
Cao Phong đặt chiếc hộp xuống, vịn thân cây từ từ đứng lên.
“Anh Phong, anh tranh thủ thời gian mau ăn đi.”
Mọi người làm sao có thể đồng ý lần nữa gọi Cao Phong lại.
“Đừng nói nhảm, chúng ta sống chết có nhau!”
“Nếu không có mọi người, tôi cũng đã không thể sống được.”
“Ăn xong rồi chúng ta cùng nhau đi.”
Cao Phong khẽ nghiến răng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tất cả mọi người không cự tuyệt nữa, nhanh chóng ăn hết, một giọt nước cũng không chừa.
“Mọi người phải nhớ kỹ khó khăn hôm nay.”
“Nếu một ngày nào đó, chúng ta có thể trở lại núi Kim Giác.”
“Tôi sẽ đưa những thứ tốt nhất, rượu ngon nhất lên cả bàn cho mọi người.”
Cao Phong nghiến răng, cố gắng kìm nén cảm xúc rồi bước lên phía trước.
Hàng nghìn chiến sĩ, nay chỉ còn lại mười ba người.
Mà bọn họ cho đến giờ phút này vẫn như cũ không rời đi nữa bước.
Chai đồ hộp duy nhất cũng nhường lại cho Cao Phong.
Anh làm sao có thể không cảm động trước phần tình nghĩa này?
Không cần biết là vì bản thân hay mọi người, anh nhất định không thể gục ngã.
Mọi người dọn dẹp sạch sẽ, lần nữa đi về phía trước.
“Anh Phong nói, có thể không dùng đạn, cũng không cần đạn.”
“Trong rừng nguyên sinh, đạn chỉ dùng để đánh muông thú. Đối đầu với kẻ địch thì chỉ cần dùng chiến thuật đánh lén thôi.”
Mọi người vừa cảnh báo nhau, vừa buông tay, đi tản ra.
Họ phải giữ khoảng cách với đám người Đỗ Ngọc Minh càng xa càng tốt, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn của chính mình.
Trên con đường này, họ chỉ biết đi, không cần biết hướng này sẽ đi về đâu.
Dù cho có la bàn trong tay đi chăng nữa thì cũng chả có tác dụng gì.
Họ chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, trốn chạy, tránh né sự truy giết của bọn người kia.
Dường như đây là con đường mà trời cao đã xếp cho.
Họ cũng không biết rốt cuộc mình sẽ đi đến đâu nữa.
Chỉ biết rằng nếu như họ không đi, vậy họ chỉ có thể một con đường duy nhất, chính là chết.
Họ không có sự lựa chọn nào khác cả.
Con đường phía trước vẫn cứ chậm rãi như thế, sống chết khó mà đoán được.
Chỉ với cách tiếp tục tiến về phía trước, họ mới có thể tìm ra một con đường sống trong cực hạn.
Ở trên đất Nam Cương.
Tám giờ tối, xa xa đột nhiên vang lên một hồi súng.