Chương 4410
Nếu như Cao Phong lỡ làm ra chuyện gì khiến sư thầy Thanh Tâm không vui, đến lúc đó ông ấy không muốn nghe anh nói vậy thì đây mới là mất nhiều hơn được.
Vì thế Cao Phong im lặng vài giây, cuối cùng không nói gì.
“Tao hỏi mày nói cái gì, sao nào, điếc rồi à?”
“Mày vừa nói cái gì, có giỏi thì lặp lại lần nữa cho tao nghe?”
“Mày nói không đủ? Không đủ cái gì?”
Tên trung niên mặt sẹo đi đến cạnh bàn ăn, một chân đạp lên bàn ăn gằn giọng hỏi.
Mấy chục người đi theo sau ông ta, còn có vài người phụ nữ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, tất cả đều bật cười chế nhạo.
Cao Phong khẽ gật đầu, nhìn chằm chằm bàn chân tên trung niên mặt sẹo đang đạp trên bàn, sâu trong đôi mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo.
Với thân phận của anh, thế mà trong lúc anh ăn cơm lại có người dám đạp chân lên bàn ăn của anh.
Hành động này tuyệt đối là tội chết!
Cao Phong hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, từ từ ngẩng đầu nhìn tên trung niên mặt sẹo.
“Đại ca Thái Nhĩ, Cao Phong nói là cơm không đủ, bảo tôi đi lấy thêm cho cậu ấy.”
Trần Anh Thảo vội vàng bước lên, khép nép nói với tên trung niên mặt sẹo.
Thái độ trông cực kỳ hèn mọn.
Mà dường như từ Trần Anh Thảo đến những người ở xung quanh đã sớm tập thành thói quen.
Giống như trước mặt bọn họ, Trần Anh Thảo phải có dáng vẻ ăn nói khép nép thế này.
“Không hỏi bà, bà xen mồm vào làm gì?”
“Trần Anh Thảo, tôi nói bà biết, chuyện hôm nay nhất định phải cho chúng tôi câu trả lời công bằng.”
Lão Sáu bước lên rồi đạp một chân lên trên bàn ăn.
Lửa giận trong lòng Cao Phong lại bùng lên một lần nữa.
Cho dù lời nói của Trần Anh Thảo đã ép anh phải cố nén xuống.
Nhưng mà việc gì cũng phải có giới hạn.
Nếu những người này đã hùng hổ dọa người như thế, vậy Cao Phong còn cần phải nhường nhịn bọn họ sao?
“Hút!”
Cao Phong thở phào một hơi, sau đó dùng tiếp tục đũa gắp mì sợi ăn.
Những người nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt đến ngây người.
Sao tâm trạng của Cao Phong lại tốt đến vậy?
Mấy chục tên cường tráng bên này đã sắp cầm dao kề lên cổ anh, vậy mà anh còn có tâm trạng ăn uống sao?
Hay thật ra từ đầu đến cuối anh không thèm để tâm đến những người này?
Thái độ của Cao Phong đã chọc giận rất nhiều người.
“Mẹ kiếp, mày còn ăn được à?”
Tên trung niên mặt sẹo lập tức mắng một cậu.
Nhưng mà Cao Phong vẫn không nói không rằng, chỉ lẳng lặng ăn mỳ sợi.
“Mẹ kiếp, bảo mày đừng ăn, mày có nghe không hả?”
Lão Sáu bước lên trước một bước, dùng tay hất văng chén đũa trong tay Cao Phong.
“Bốp!”
“Choang!”
Cái bát chứa đầy mỳ sợi đã bị hất văng xa vài mét.
Đồ ăn bên trong văng tung tóe đầy đất.
Trần Anh Thảo đã lựa toàn bộ trứng gà cho vào trong chén Cao Phong, bản thân mình cố nén nhịn ăn.
Thế mà những quả trứng gà vàng óng đó lúc này đang nằm đầy trên đất, còn những sợi mì thì trông càng hỗn độn hơn nữa.
Còn cái chén kia ngay khoảnh khắc chạm đất đã bị vỡ nát.
Giây phút này, lửa giận trong lòng Cao Phong đã bằng đầu bừng lên.
Mà hành động xoay người đá bay chén mỳ chỉ có cà chua của Trần Anh Thảo của lão Sáu càng khiến cho lửa giận trong Cao Phong bừng thêm dữ dội.
Chén mì rơi xuống đất lại vỡ nát thêm lần nữa.