Chương 561
Lúc ấy, gần một trăm người trung niên mặc vest đi giày da ở tiệc rượu đều đồng thanh hộ một tiếng.
Mấy người này đều là thành viên của Hội làm ăn Hà Nội.
Cũng chỉ có cái tên Hội trường Chí Minh có thể làm bọn họ kinh phục.
Nói xong, Vu Đường Bân nhận lấy ly rượu vang một người phụ nữ xinh đẹp chân dài đưa qua, giơ lên không trung kính rượu, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Mọi người đều nâng ly lên, cùng uống cạn.
Chỉ có năm người chỗ Cao Phong là chỉ nhấp một
ngụm.
Vũ Đường Bân cũng không để ý, thản nhiên cười nói: “Hôm nay tôi chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho mọi người. Tôi quay về trước đây, lần này trở lại, còn rất nhiều việc cần giải quyết ”
“Hội trường Bàn đi đường mệt rồi, chủ ý nghỉ ngơi
“Tổng giám đốc Bản là cánh tay đắc lực của Hội
di.”trường Chí Minh, công việc hàng ngày cũng rất bận rộn, mau đi làm việc đi thôi.”
Mọi người luôn miệng trả lời, sau đó nhìn theo bóng hình Vu Đường Bân rời đi với ánh mắt cung kính.
Vu Đường Bẫn đi đến chỗ mấy người Cao Phong, bước chân ông ta hơi dừng lại, sau đó khẽ cười với Lâm Vạn Quân, quay người rời khỏi tiệc rượu.
“Rời đi mấy năm, vừa xuống máy bay đã biết tôi
rồi, thú vị đấy.” Lâm Vạn Quân cười lạnh nhạt.
“Có chuẩn bị mà đến, không thể không để phòng.” Cao Phong bình thản nói.
“Đúng, Cao…” Lâm Vạn Quân trả lời theo bản năng, đột nhiên lại bị ngắt quãng: “Khu, đúng vậy.”
Thật ra lúc ấy Liễu Tông Trạch, Đường Thành Công và Kim Tuyết Mai không chú ý đến sự khác thường của Lâm Vạn Quân.
Lúc này cả mặt bọn họ đều lo lắng, trong tâm trí có rất nhiều suy nghĩ.
Tập đoàn Thiên Long quay trở lại thành phố Hà Nội rồi, Hội làm ăn Hà Nội sẽ củng cố lại vị trí ư?
Nếu như việc này là thật, vậy thì ông lớn đã quay trở lại rồi.
Không khó tưởng tượng, đợi sau khi Tập đoàn Thiên Long trở lại, thành phố Hà Nội này sẽ trở nên náo nhiệt như thế nào.
Nhà họ Tưởng là thành viên của Hội làm ăn Hà Nội, đợi đến khi Tập đoàn Thiên Long quay lại rồi, đương nhiên sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Mà e rằng đến lúc đó nhà họ Liễu và nhà họ Đường sẽ không được lợi.
“Xem kìa, vẻ mặt mấy người Cao Phong đã thay đồi rồi.” Tưởng Khải Minh cười ha hả, hất cắm với mấy người Cao Phong.
“Hừ, bây giờ biết sợ thì cũng muộn rồi.”
“Bất động sản Phong Mai dám vươn tay ra cả thành phố Hà Nội thì Hội làm ăn Hà Nội dám cắt đứt cánh tay của họ”
“Còn về Cao Phong, cho dù anh ta biết nhiều bạn bè như vậy, bản thân anh ta không phải là dó bỏ đi haysao?”
“Một khi Hội làm ăn Hà Nội đối đầu với Bất động sản Phong Mai, tên phế vật Cao Phong nhất định sẽ là vật hy sinh đầu tiên.” Ngô Minh An hừ lạnh, cũng vô cùng vui sướng.
Trước đây bị Cao Phong dọa sợ đến mức ấy, lúc này không còn sót lại một chút gì nữa rồi.
Có quan hệ với nhà họ Tưởng, Hội làm ăn Hà Nội đương nhiên sẽ đối xử tốt hơn với nhà họ Ngô.
Tiệc rượu tiếp tục được tiến hành.
Vu Đường Bẫn nói không sai, quả nhiên hôm nay có rất nhiều tiết mục được chuẩn bị.
Có âm nhạc, có nhảy nhót, còn có độc tấu đàn dương cầm.
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, thế nhưng Kim Tuyết Mai đã nghe thấy Cao Phong độc tấu dương cầm rồi nên cũng không thấy thích như vậy nữa.
Từng giây từng phút trôi qua, đợi đến khi tiệc rượu sắp tan, có một người phụ nữ mặc sườn xám màu tím, bước từng bước lên sân khấu.
“Các ông chủ, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Tô Ngọc Khê.
“Tiết mục cuối cùng của tiệc rượu hôm nay là đầugiá vài sản phẩm
Tô Ngọc Khê khẽ cười, nói với những người dưới
buc.
Cô ta vừa nói xong, mọi người đều ngây ra.
“Đầu giá? Đấu giá gì cơ? Hội đấu giá Hà Nội sắp được tổ chức rồi không phải à? Lẽ nào là hôm nay Sao?”