Chương 1039
Nhưng nhìn đồng hồ, thời gian đã không còn sớm nữa, mọi người đang chuẩn bị ai về nhà nấy. “Hức, Cao Vũ, đi tính tiền giúp tôi.”
Nam Phương Minh Nguyệt đi đứng cho chút xiêu vẹo, cô ta thò tay lấy một tấm thẻ đứa cho Cao Phong.
Cao Phong cúi đầu nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đang đứng trước mặt mình, những người khác đều uống trà, chỉ có cô ta là uống rượu Lại còn uống không ít nữa, không chóng mặt mới là lạ.
Nhưng trong lòng Cao Phong cũng hiểu được, trước đó mọi người nhắc đến Khối tập đoàn Đế Phong, khiến Nam Phương Minh Nguyệt buồn bã muốn uống rượu giải sầu.
Nói ra thì, chuyện Nam Phương Minh Nguyệt uống rượu cũng có chút liên quan đến anh. “Tôi đi tính tiền, mọi người chờ tôi ở đây.” Đổng Thái Minh đứng dậy, anh ta cũng hơi chóng mặt. “Không được! Tôi muốn Cao Vũ đi!” Hình như Nam Phương Minh Nguyệt vẫn nhớ rõ chuyện lúc trước, cô ta giơ tay ra chỉ vào Cao Phong nói giống như đang hờn dỗi.
Đổng Thái Minh nào dám nói gì thêm, cô ta chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ mình cũng không có cách nào. “Đây không phải việc của tôi.” Cao Phong khẽ nhíu mày, thản nhiên nói ra lý do. “Phi chân chạy hai trăm triệu.” Nam Phương Minh Nguyệt nhìn Cao Phong, rồi lại đẩy thẻ về phía anh lần nữa.
Nhưng mà Cao Phong vẫn không nhúc nhích. “Chi, chi ho…” “Lúc trước Anh Vũ đã nói, giá thuê dưới sáu mươi tỷ, anh ấy mặc kệ”
Tính tình Đồng Thái Minh cực kỳ ngay thẳng, thấy Nam Phương Minh Nguyệt như vậy anh ta mới nói xen vào. “Em!” Nam Phương Minh Nguyệt lập tức cảm thấy khó thở, thằng nhóc Đồng Thái Minh lại bênh người ngoài, ai mới là chị nó hả? “Được, bà đây cho anh sáu mươi tỷ, anh đi thanh toán giúp tôi.”
Nam Phương Minh Nguyệt cố tình muốn chơi đến cùng với Cao Phong, cô ta lạnh lùng nói. “Chị Minh Nguyệt, chị đừng xúc động!” “Phí chân chạy sáu mươi tỷ… Để em đi cho..
Mấy cô gái vội vàng ngăn cản Nam Phương Minh Nguyệt, có người còn nửa đùa nửa thật nói muốn làm chân chạy giúp Nam Phương Minh Nguyệt. “Không được! Tôi muốn anh ta đi, không phải anh ta thích tiền sao? Không phải vì tiền việc gì anh ta cũng làm sao?” “Tôi đây có tiền, đi đi, cho anh sáu mươi tỷ! Mật mã là sáu số một.” Nam Phương Minh Nguyệt tỏ vẻ kiêu ngạo trừng mắt với Cao Phong.
Cao Phong không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, mà anh cảm thấy, dường như trong mắt Nam Phương Minh Nguyệt có một tia oán giận.
Hình như còn rất tủi thân. “Lần này tôi giúp cô miễn phí.”
Cao Phong nói xong thì nhận lấy tấm thẻ, sau đó đi ra khỏi phòng. “Chị Minh Nguyệt, rốt cuộc anh ta là ai? Hai người quen biết nhau thế nào?” “Đúng đó, đúng đó, tôi cũng rất tò mò, vẻ ngoài của anh ta cũng không đẹp trai, rốt cuộc là tại sao hai người lại quen được nhau?”
Đợi Cao Phong đi khỏi, mấy cô gái kia vây quanh Nam Phương Minh Nguyệt ríu rít hỏi. “Tôi nhặt được ở trên đường đấy.” Nam Phương Minh Nguyệt trả lời.
Hơi rượu khiến khuôn mặt Nam Phương Minh Nguyệt hơi hồng, ngay cả lỗ tại cũng hơi đỏ lên. “Phụt!”
Mấy cô gái đều nở nụ cười, nhặt được, thế mà cũng dám nói.
Có điều các cô biết Nam Phương Minh Nguyệt không muốn nhiều lời, mấy người này cũng rất thông minh không hỏi thêm nữa. “Nói đến anh ta làm gì, kẻ nghèo nàn yêu tiền như mạng mà thôi. “Loại người trong mắt chỉ có tiền này, dù có nói gì khác với anh ta cũng không có ý nghĩa.
Nam Phương Minh Nguyệt bĩu môi nói một câu, sau đó đi cùng mọi người ra khỏi phòng.
Sau khi Cao Phong thanh toán xong lấy được hóa đơn, anh quay về phòng tìm đám người Nam Phương Minh Nguyệt.
Kết quả căn phòng trống rỗng, cho nên anh lại vội vàng chạy xuống dưới.
Dù sao tấm thẻ ngân hàng này cũng phải trả Vừa đi xuống tầng một, khi nhìn về phía sảnh lại. tiếp khách Cao Phong đã nhíu mày lại Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt và năm cô gái khác trong đó có cả đồng hương minh đang đứng cùng một chỗ.
Phía trước bọn họ là bảy tám gã thanh niên đang đứng chắn đường.
Đầu tóc đảm thanh niên này đều nhuộm đủ loại màu sắc, còn đeo khuyên mũi xỏ khuyên tai nữa. “Không phải chỉ lỡ đụng phải các anh một cái thôi sao? Chúng tôi đã nói xin lỗi rồi, các anh còn muốn thế nào nữa?”
Một người bạn của Nam Phương Minh Nguyệt nhíu mày nhìn về phía đám thanh niên kia. “Người đẹp, nói vậy chính là các em có lỗi có đúng không?” “Rõ ràng đường lớn thế này các anh chỉ đi một bên, kết quả em còn cố tình va vào anh em của anh một cái.” “Chuyện chỉ như vậy cũng không có gì quan trọng là em va phải người ta còn muốn chạy, như vậy không thích hợp lắm nhỉ?” Một gã thanh niên nhuộm tóc màu xanh tím cầm đầu, cười hì hì nói.
Bảy tám thanh niên đứng đằng sau cũng cười ha ha, ánh mắt bọn họ nhìn từ trên xuống dưới, quan sát đánh giá đám người Nam Phương Minh Nguyệt một lượt.
Càng nhìn, trong lòng bọn họ càng thỏa mãn.
Hai nhân viên thu ngân ở quầy bar thấy như vậy, vốn dĩ định gọi bảo vệ, nhưng bảo vệ lại nháy mắt một cái ra hiệu cho hai cô.
Hai cô gái kia thấy vậy hiểu ra được, khả năng đảm thanh niên kia không dễ chọc. “Các anh muốn thế nào?” Đổng Thái Minh nhíu mày nói. “Anh bạn này, một mình cậu được một đám các chị gái xinh đẹp như vậy vây quanh, đúng là có chút quá đáng nhỉ!” “Người ta hay nói, kiếp trước ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần, kiếp này mới được gặp thoáng qua!” “Hiện giờ các em đã va phải bọn anh rồi, đây đúng là duyên phận!” “Thế này nhé, hôm nay anh mời! Chúng ta lên trên uống thêm vài chén, có được không?” Thanh niên tóc xanh tím cười nói. “Ai là anh bạn với mày thế hả.”