Đã qua tháng năm âm lịch, tiết trời đầu hạ đã đến. Tháng sáu nóng bức, trời nắng chang chang, mặt trời trên cao như muốn thiêu đốt đường phố bên dưới, mái hiên dưới bóng cây, lũ chó thè lưỡi nằm đó, mắt nhìn vào con hẻm, tận hưởng chút bóng râm, lúc chợt có xe ngựa chạy qua, từng đợt bụi hồng bị cuốn tung lên, sau đó lại trở về yên tĩnh trong bầu không khí nóng bức kia.
Khí trời như vậy, nếu có thể ở trong nhà thì không ai tình nguyện tự đày mình ra giữa phố trong ánh nắng chói chang mà chịu khổ cả, bởi vậy nên việc làm ăn của những thương hộ, cửa hàng cũng ế ẩm hơn bình thường rất nhiều. Chỉ có những quán trà nằm ở vị trí đắc địa thì ngày nào cũng đông khách, vào trong quán trà, gọi một ấm trà lạnh, thưởng thức lầu gỗ phong cách cổ điển với bóng râm từ cây cổ thụ phủ xuống, nghe người ta kể chuyện, ăn điểm tâm, an nhàn qua hết một ngày. Đương nhiên, nếu là nhà giàu thực sự thì đa phần sẽ rời thành Hàng Châu, đến trạch viện râm mát ở vùng núi phụ cận để ở một thời gian, coi như là đi nghỉ hè.
Hàng Châu tuy không có nơi nào nổi tiếng như sông Tần Hoài của Giang Ninh, nhưng suốt một dải Đại Vận Hà, Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu cũng là những chốn trăng gió có tiếng tăm, rất nhiều thanh lâu. Mỗi khi đêm đến, ánh đèn kéo dài khắp phố thị, trong những gác tía lầu son sênh ca réo rắt, múa hát dập dìu. Bầu không khí hình thành lúc này càng náo nhiệt tiêu hồn hơn ban ngày nhiều, đương nhiên, giữa ban ngày thì không thể thấy được khung cảnh như vậy rồi, các cô gái bận rộn cả đêm hoặc là nghỉ ngơi, hoặc ngủ tít đến giữa trưa rồi ra sân hóng mát nhìn bướm bay qua lại, tự thương thân mình...
Chỉ có một vài nơi là không giống vậy mà thôi.
Ở phía tây bắc thành, có Y Hà Viên nằm giữa miền sông nước, cả ban ngày cũng mở cửa, Y Hà Viên không lớn, nhưng chọn vị trí lại rất giỏi, ở giữa ngày mùa hè nóng bức mà vẫn có gió mát thổi qua, trong vườn ngoài sân nhãn già bách lớn, cây cối um tùm, bóng mát phủ khắp. Bình thường trông cũng chỉ giống như một quán trà bình thường, trên thực tế là nơi ở của mấy cô gái thanh lâu đã chuộc thân.
Trong những cô gái thanh lâu ấy, có một người đứng đầu tên là Đinh Uyển Quân, từng là hoa khôi một thời ở Hàng Châu này, sau đó chuộc thân rời khỏi, sống ở nơi này, cũng thường có khách cũ còn vương vấn không quên, đến đây thăm viếng, nàng cũng bắt bẻ khách thăm ghê lắm, một ngày nhiều lắm mới chịu gặp một người, thưởng trà, trò chuyện.
Sau đó có thêm mấy cô gái nữa chuộc thân, đều đến đây ở cùng nàng, nơi này dần dần chuyển thành chốn thanh tịnh như bây giờ, mỗi khi nóng bức hay trời đông giá rét, chuyện làm ăn lại càng tốt hơn, trong ngày mùa hè, mấy gian phòng râm mát, có tiếng sáo trúc du dương vang lên trong viện, nghe bảo có thể khiến tâm thần an tĩnh.
Long Bá Uyên ngày thường hay thích qua đây ngồi một lúc, đương nhiên không phải lúc nào cũng thế. Y cũng yêu thích cảm giác này, tình cờ bị ngăn lại cũng không tức giận, dù sao thì y cũng hiểu rằng, y và Đinh Uyển Quân là quân tử chi giao, nhưng đối phương thân bất do kỷ, còn phải ứng phó những người khác, nên cũng có thể thông cảm được.
Trong số những... bằng hữu của Đinh Uyển Quân, thân phận của y tuy không phải cao nhất song cũng chẳng phải là thấp nhất. Y là hành thủ trong nghiệp đoàn vải vóc Hàng Châu. Nhà họ Long suốt bao đời chỉ buôn bán nhỏ lẻ, nhưng đời này lại sinh ra mấy người đọc sách cũng khá, y và đệ đệ Long Bá Phấn rất có năng khiếu về thi thư, nhưng sau đó cha mẹ bảo trong hai người nhất định phải có một người gánh lấy cơ nghiệp gia đình, cho nên y quyết định gánh vác.
Bây giờ cả y và đệ đệ đều đã quá tuổi ba mươi, Long Bá Phấn có thân phận Cử nhân, được bổ nhiệm vào chức vụ cầm bút nhàn nhã trong nha phủ Hàng Châu, không có tiền đồ rộng, suốt ngày thơ văn sông núi, tuy chỉ có thể tham dự những dịp tụ hội thơ từ thế thôi, nhưng cũng bởi vậy mà thành một người nhàn nhã phú quý trong văn đàn Hàng Châu, quen biết không ít người, nhờ đó mà làm một chỗ dựa lớn cho Long gia. Y thì lại phát triển việc làm ăn của gia đình rất tốt đẹp, rất phát đạt, bởi khi còn bé cũng từng có lúc xuyên tạc văn chương, nên có khí chất không giống những thương nhân thân đầy mùi tiền, người bên ngoài đều gọi y là nho thương, cũng nhờ có thế nên mới quen biết được Đinh Uyển Quân, sau đó thành bạn tốt.
Vị trí của Y Hà viên đẹp như thế, mấy cô gái như Đinh Uyển Quân nếu không có người đứng sau chống lưng thì e rằng nơi này sớm đã bị người ta chiếm mất rồi, y cũng có thể coi là một trong những người chống lưng cho Đinh Uyển Quân, đã từng có nhiều người muốn buộc Đinh Uyển Quân bán nơi này đi, y phải đứng ra hỗ trợ đàm phán nhiều, nghe nói cũng có những người có địa vị còn cao hơn y đứng ra nói chuyện.
Đinh Uyển Quân là một nữ tử biết tận dụng lợi thế, quan hệ rất rộng, y không để tâm chuyện đó lắm, bốn mươi tuổi, từ trước đến giờ muốn chơi đùa phụ nữ thì chẳng khó khăn gì, bây giờ y chỉ thích tâm tính cao thượng của đối phương mà thôi, thỉnh thoảng ngồi cùng nhau uống một chén trà, nói dăm câu, mà không nói câu nào cũng được, chẳng cần phải lên giường, chẳng liên quan xác thịt, trước mặt y lúc nói chuyện nàng cũng thoải mái chẳng kiêng dè. Y thích như vậy, còn nếu cứ giữ kẽ nhau thì chỉ tổ khiến y cảm thấy chán nản mất hứng mà thôi.
Chẳng phải vì thấy đối phương tâm tính cao thượng mà cho rằng nàng không phải gái lầu xanh, có lẽ là không nên nói chuyện mới nam nhân như vậy. Người sống trên đời, biết bao điều thân bất do kỷ, có vùng vẫy bao nhiêu, lòng dạ lương thiện đến thế nào cũng đành chịu, y đọc sách thánh hiền chẳng được bao lâu đã bước vào thương trường, cũng từng làm không ít chuyện thân bất do kỷ, cho nên cảm thấy mình với nàng có nhiều điểm giống nhau, đều có cảm giác không cam lòng nhưng chẳng thể nào làm khác đi được, bởi thế mới sinh lòng cảm mến.
Thông thường mà nói thì y sẽ không mang những chuyện ở ngoài phòng trà đến đây, chỉ mang thân này đến, ngồi một buổi sáng rồi đi. Nhưng ngày hôm nay có đôi chút khác ngày thường, trong phòng ngoài y và Đinh Uyển Quân đang đánh đàn ra thì còn có một nam tử khác đang ngồi đối diện với y, người này cũng là thương gia vải vóc có tiếng ở vùng Tô Hàng, tên là Phương Mẫn, đối phương là bạn tốt của Bạch cô nương Bạch Thiên Thiên ở Y Hà Viên, ngày hôm nay tình cờ gặp mặt, đối phương có ý định kết thân, bèn tán gẫu chút chuyện kinh doanh với y, Long Bá Uyên cũng khách sáo tiếp lời, không lộ chút cảm giác thiếu kiên nhẫn ra ngoài cho ai biết.
"...Nói mới nhớ, phương bắc đánh nhau, ảnh hưởng đến chúng ta cũng chẳng bao nhiêu, chỉ có điều vùng tây nam Phương Tịch làm loạn cũng to lắm, mới đây Phương gia chúng tôi có một chuyến hàng vải vóc bị cướp, chuyện làm ăn đúng là càng ngày càng khó khăn..."
"Phương Tịch tuy rằng đao to búa lớn nhưng xem ra cũng khó lâu dài được, nghe nói triều đình đã phái Đồng đại nhân Đồng Quán lĩnh binh xuôi nam rồi, lần này hẳn là phải tiêu diệt hoàn toàn đám Phương Tịch."
"Chỉ là tôi cảm thấy, bây giờ Kim Liêu đã đánh nhau đến nơi rồi, triều Vũ chúng ta chắc chắn cũng muốn phái binh lên phía bắc, lúc này lại cho Đồng tướng quân xuôi nam được, vậy thì liệu còn ai khác có thể lên phía bắc đánh Liêu nữa đây? Rồi làm sao mà hai đầu cùng đánh giặc được."
"Ô, chuyện này chúng ta làm sao mà biết được, đây là chuyện của triều đình, tự có người trong triều lo lắng, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện làm ăn của mình là được rồi..."
Y với Phương Mẫn vốn chẳng có nhiều giao tình, đơn giản là bây giờ mọi người đang nói chuyện phiếm cho vui thôi, tán gẫu một hồi thì gã Phương Mẫn kia lại đổi đề tài.
"...Nếu bàn tới thì vải vóc Tô Châu, Hàng Châu vốn thuộc một nhà, ngành vải Giang Ninh tuy khá phát triển, nhưng bình thường đa số chỉ phát triển về phía bắc. Lần này cô con gái họ Tô xuôi nam hẳn là đến làm ăn, vậy đã qua bái phỏng ngài chưa?"
"À, hồi tháng năm đã tới rồi, Phương công thấy thế nào?"
Lúc này mỗi ngành hàng ở thành thị lớn đều đã có phường hội của riêng mình, muốn tính chuyện kinh doanh vải vóc ở Hàng Châu, bất luận thế nào, đều phải thông báo với những người đứng đầu trước tiên, cho nên người tiếp đầu tiên hoặc là Phương Mẫn, hoặc chính Long Bá Uyên.
"À, chỉ nói chuyện bình thường thôi, cũng chẳng có cảm giác gì. Cô gái kia xem ra cũng rất thủ phận, thời gian gần đây còn rất biết điều, lễ nghi chu toàn lắm. Quãng thời gian trước gặp gỡ tôi, tôi mới biết có người xuất hiện đấy chứ. Tô gia này ở Giang Ninh cũng là thương gia vải vóc có tiếng, Bá Uyên hẳn là phải rõ nội tình trong nhà nàng chứ?"
"Chỉ biết sơ sơ thôi, nghề vải ở Giang Ninh có Ô gia đứng đầu, Tô gia tạm đứng thứ hai, chúng ta không lui tới nhiều với bên đó, cho nên tôi cũng không biết rõ cô Tô Đàn Nhi này, chỉ nghe rằng trưởng bối trong nhà nàng từng là nhân vật hét ra lửa mửa ra khói, nhưng bây giờ chắc là già rồi."
"Trước kia Tô gia cũng từng có cửa hàng ở đây rồi, nhưng chỉ là chút hàng hóa bán lẻ ít ỏi thôi, chưa có mặt bàng nào cả. Lần này cô nàng tới đây xem chừng cũng muốn làm ra tấm ra món đây. Nàng mới mở một cửa tiệm bên hẻm Dương Bá, tạm thời chưa thấy buôn bán gì cả, chỉ nghe nói nàng dời mấy cái cây lớn qua đó, rồi còn cung cấp trà ô mai giải khát miễn phí cho người qua đường nữa, không hề nhắc gì đến chuyện bán vải, tuy chỉ là việc nhỏ nhưng tôi cảm thấy mưu đồ của nàng không hề nhỏ chút nào."
"Ha ha, nếu đến Hàng Châu buôn bán, lại gặp gỡ tôi và ngài, tự nhiên muốn làm to, nàng không có hành động gì mới là chuyện không bình thường ấy. Tôi xem Phương công có vẻ khá hứng thú với cô tiểu thư nhà họ Tô này đấy nhỉ..."
Phương Mẫn đã gần năm mươi, cho nên đối phương mới gọi lão là Phương công, lúc này bèn cười phá lên, đáp:
"Ha ha, chỉ là chợt nhớ tới, thuận miệng nói thôi. Nghề vải ở Giang Ninh không giống Tô Hàng chúng ta, cô nàng muốn khai thác cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng nàng thân gái dặm trường tới đây một mình khiến người ta thấy thú vị thôi. À, nghe nói nàng có quen biết với Lâu gia đấy..."
Long Bá Uyên gật gù:
"Việc này thực ra tôi cũng biết, nghe nói trên đường Tô gia xuôi nam thì vừa khéo gặp gỡ tiểu thư Lâu gia, đi chung với nhau mấy ngày. Hai người này... hoàn cảnh hai người cũng có nhiều điểm tương đồng, chắc vì thế nên khá tâm đầu ý hợp. Phương công nếu gặp tiểu thư Tô gia rồi, ắt hẳn cũng thấy cô gia Tô gia đi cùng, nghe nói là một gã thư sinh dài lưng tốn vải, giống như cô gia Lâu gia vậy đấy."
"Ừ, trông khá biết điều, hỏi thơ văn cậu ta thế nào thì cậu ta chỉ từ chối mấy câu, sau đó không nói nữa, khiến người ta quên mất luôn. Cô gia Lâu gia thì có gặp mấy lần, nhưng có vẻ không giống lắm, tôi thấy chừng như hắn vẫn khá muốn được người khác chú ý, chỉ là tài học không có, người bên ngoài cũng chẳng thích thú gì hắn cả..."
Long Bá Uyên nhíu mày, nói:
"Thứ nam nhân chịu đi ở rể thì có gì mà tốt chứ..."
Y không thích thú gì mấy chuyện này, không muốn nói đến, nên Phương Mẫn cũng không nói gì. Lại hàn huyên thêm một hồi, Phương Mẫn bèn cáo từ rời đi, Long Bá Uyên ngồi bên song cửa uống trà, nữ tử xinh đẹp tên Đinh Uyển Quân dạo thêm một khúc đàn rồi mới lại đây ngồi xuống, châm thêm trà.
"Chuyện trên thương trường mà cũng nói ở đây sao, không sợ bị người khác nghe thấy rồi đồn lung tung à?"
Long Bá Uyên cười rộ, đáp:
"Ài, chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, chẳng lẽ Uyển Quân nghĩ là chuyện gì cơ mật lắm à?"
"Đúng là thấy rất thú vị." Đinh Uyển Quân cười cười. "Tiểu thư Tô gia kia là ai vậy?"
"Một tiểu thư Lâu gia khác ấy mà."
"Ồ."
Đinh Uyển Quân gật đầu ra ý đã hiểu rồi. Tên tuổi Lâu Thư Uyển ở Hàng Châu thì hầu như ai cũng biết, bởi vì ba huynh muội họ Lâu rất có năng lực trên thương trường, hơn nữa Lâu gia vốn cũng có ảnh hưởng sâu rộng, bất luận phương diện nào cũng không thể khinh thường. Còn tác phong trong bóng tối thế nào thì người khác cũng chỉ có thể chỉ trỏ đôi chút thôi chứ chẳng làm gì được.
Lâu gia ở trên thương trường lẫn quan trường đều có người, người bình thường chơi đùa bỡn với nữ nhân, còn Lâu Thư Uyển thì đùa bỡn với nam nhân, hơn nữa ai cũng chơi quang minh chính đại, hiên ngang oai vệ, nàng rất khe khắt với nam nhân, rất nhiều người biết nàng âm thầm qua lại với nam nhân bên ngoài, nhưng lại không có cách nào xác định đến cùng nàng đang ở với ai, nếu như ngươi thấy mình anh tuấn tiêu sái, muốn khinh bạc nàng thì nàng rất có thể nghiêm khắc cho ngươi một bạt tai, tự tin trong sạch, nghe nói có hai gã thư sinh muốn quyến rũ Lâu Thư Uyển, nhưng dùng sai phương pháp, khiến người ta nổi giận, khiến hai người thân bại danh liệt.
Người phụ nữ kia hành vi không bị gò bó, đây là chuyện mà rất người mơ hồ biết đến, nhưng mỗi lần chỉ lui tới với một người đàn ông, hơn nữa chí ít là ở Hàng Châu vẫn hết sức giữ bí mật. Bởi vì hôn phu trong nhà nàng là ở rể, nàng cũng là người kiên cường bất khuất, cho nên đám thư sinh càng tô vẽ nàng thành một phụ nhân cao quý mà cô quạnh sau khi kết hôn, có chút đáng thương, nhưng tính nàng không phải thích để khác thương hại, nên càng thêm cao ngạo, bởi vậy càng sinh ra một thứ vẻ đẹp đặc biệt... Đám thư sinh đều muốn hiểu như vậy.
"Có điều, Tô tiểu thư này lần nào bái phỏng đều dẫn theo hôn phu của nàng... Hôn phu kia hẳn cũng là ở rể rồi." Đinh Uyển Quân nhẹ giọng cười nói.
"Lúc Lâu Thư Uyển vừa mới kết hôn, cũng không đi cùng phu quân của mình. Lâu Thư Uyển ngay từ đầu chưa chắc đã không muốn giúp chồng dạy con, nhưng nam nhân vô năng, người bên ngoài nói tới nói lui, nàng muốn không sinh lòng chán ghét cũng khó... Hôn phu của tiểu thư Tô gia tên là gì nhỉ... À, Ninh Lập Hằng, lúc chào hỏi thấy cũng khá được, nhưng sau đó lại chẳng nói gì nữa, nói không chừng mấy câu chào hỏi đấy cũng phải luyện tập ở nhà cũng nên. Ha ha, sau này sợ cũng khó thoát khỏi kiểu hình thức này... Tô tiểu thư kia tuy nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng vẫn rất phóng khoáng, cử chỉ hào hiệp, nói năng khéo léo, gọt giũa trau chuốt, là một nhân tài, nữ nhân như vậy thì nam nhân bình thường còn chưa ép được, nói gì người ở rể..."
Long Bá Uyên thuận miệng nói, phát biểu cái nhìn của mình. Đinh Uyển Quân đang châm trà, đột nhiên hơi ngẩn ra.
"Ninh Lập Hằng à?"
"Hả?"
"Nãy ngài nói... người ở rể kia tên là Ninh Lập Hằng à?"
"Đúng vậy, sao hả?" Long Bá Uyên mỉm cười nhìn nàng. "Chẳng lẽ Uyển Quân biết người này à?"
"Không, không quen biết gì đâu." Đinh Uyển Quân cười cười, lắc đầu, ngẫm lại rồi mới tiếp tục châm trà. "Nghĩ đến vài chuyện khác thôi... Nhất thời thấy tên này cũng hay hay."
"Ồ."
Long Bá Uyên tuy được người ta gọi là nho thương, nhưng dù sao cũng không hoạt động bên lĩnh vực này, thỉnh thoảng đọc sách cũng chỉ đọc mấy cuốn sách cổ kinh điển, khịt mũi coi thường văn đàn đương thời. Đinh Uyển Quân thấy cái tên này giống với tác giả bài Thủy Điệu Ca Đầu với Thanh Ngọc Án, nhưng ngẫm lại là người ở rể, cũng thấy không phù hợp, chắc là cùng tên.
Hàng Châu nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu người đó đúng là Ninh Lập Hằng kia, đến đây cũng đã có hai tháng, chẳng cần đợi đến lúc này mới được nghe từ miệng Long Bá Uyên, sợ là đám văn nhân thư sinh khác đã nhắc đến từ lâu rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK