Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Gió ấm đuổi nhau, sương tan trời rạng, xuân in bóng nước một màu...."

Vẻ xuân yêu kiều bao phủ khắp nơi, giọng ca du dương trầm bổng, trên bãi cỏ xanh tươi, Lý Sư Sư đang gảy đàn xướng theo giai điệu của bài từ "Ứng thiên trường", mười ngón tay con gái lướt nhẹ trên phím đàn, cúi đầu buông rủ đôi mi, không nhìn khán giả mỉm cười như những người biểu diễn thông thường mà nhập thần vào trong khúc hát, bài từ này Chu Bang Ngạn mới ngâm xong, nàng cũng chỉ vừa lĩnh hội, nhưng bởi vì nàng đang nhập tâm nên trông nàng tựa như chìm trong thần thái vong ngã.

Lúc này Chu Bang Ngạn đang đứng cạnh đoàn người, lắng nghe giọng hát du dương ấy, nhưng ánh mắt không nhìn Lý Sư Sư bên này mà lạc vào giữa vùng núi non bên cạnh, phảng phất như chìm vào trong hồi ức mênh mang.

Lúc nãy đàm luận với mọi người, thong thả làm được bài ca này, y cũng rất hài lòng.

"... Đêm nay trăng trốn nơi đâu, cho hàn thực nặng sầu. Én trên đầu, chừng khách cũ, nhạo cười ta, một mình ủ rũ... Hoa loạn vũ, hương phủ vườn bên, cánh len đầy đất...

Đây không hoàn toàn là bài từ được sáng tác cho khung cảnh vui vẻ, Chu Bang Ngạn rất giỏi mượn cảnh tả tình, bài từ làm ra mang trong mình biết bao nhiêu là sầu tư cảm khái. Nguyên bản đề tài đàm luận lúc nãy của mọi người là chuyện lúc y làm quan ở kinh thành, nhưng bây giờ y đã bị bãi chức rồi, nên mới chuyển sang đề tài khác, nhưng cũng cảm khái theo người khác mấy câu, rồi thi hứng hổi lên. Đầu tiên chỉ nghĩ ra được mỗi hai câu, sau đó, những câu khác cứ thế tuôn ra theo.

Bài từ này viết về tình cảnh về những ngày hàn thực này, câu "Đêm nay trăng trốn nơi đâu, cho hàn thực nặng sầu" là dùng ý trong bài "Đêm hàn thực" của Bạch Cư Dị "Hàn thực không trăng lại thiếu đèn, sân tiền hoa nép bóng đêm đen." Đặc điểm của Chu Bang Ngạn là làm thơ viết từ bằng cách mở rộng ý nghĩa câu từ của tiền nhân rồi gửi gắm cảm xúc của mình vào. Sư Sư hát xong nửa điệu trên, hơi nheo nheo mắt rồi lại tiếp tục êm ái ca tiếp nửa điệu dưới đầy tình cảm.

"...Nhớ hoài ngày đã mất, gặp mặt tình cờ, bên xe thơ như họa. Ngó đèn trong cung lấp lóa, nhà hầu bá khói bay. Cỏ xanh đây, mà như lạc. Dốc chén say, cố tìm dấu hạc. Xa cầu đá bạc, nhà dưới liễu xanh, người có còn thân…"

Nửa điệu trên viết về cảnh vật ngày hôm nay, còn nửa điệu dưới là hồi tưởng lại chuyện cũ, điệu trên làm nền cho điệu dưới thăng hoa, phối hợp rất chặt chẽ sâu sắc. Câu "Ngó đèn trong cung lấp lóa, nhà hầu bá khói bay" kia là dùng luôn hai câu trong bài "Hàn thực" của thi nhân Hàn Hoành đời nhà Đường: "Thành xuân nào chẳng có hoa bay, Hàn thực liễu mành theo gió lay, cung cấm chiều nay đèn lấp lóa, nhà hầu sân bá khói như mây." Điển tích này được sử dụng cực kỳ hay, lấy nguyên cả đoạn thơ, quả thực cũng là một tác phẩm hiếm có.

Đương nhiên, nếu Ninh Nghị có mặt ở đây lúc này thì có khi lại cười vài tiếng cũng nên, thậm chí hiện tại trong đám đông, mấy người Bộc Dương Dật cũng đang cười tủm tỉm. Lúc nãy Ninh Nghị viết câu "Đất trăm ngàn hoa dại, cầu chi mãi mây hồng" là nhắm vào Lý Sư Sư, nên y cảm thấy nếu làm thơ ca ngợi Lý Sư Sư thì có vẻ nịnh nọt bợ đỡ nàng quá, vì thể diện nên mới viết một bài nhớ nhung về người cũ, đại ý muốn nói rằng: "Trước kia bố mày cũng có người yêu như thế như thế đấy..." Y muốn thể hiện rằng mình không phải là một thằng cha vớ vẩn say mê Lý Sư Sư đến mức thần hồn điên đảo.

Đương nhiên, cho dù dụng ý bên trong là thế nào đi chăng nữa thì cũng không có nhiều người có thể nghĩ đến được những suy tính rối rắm như vậy. Thơ từ rốt cuộc vẫn chỉ là thơ từ, bài từ này vừa được xướng lên, những tác phẩm khác của mọi người lập tức bị đè bẹp. Sư Sư hát xong rồi vẫn còn im lặng tinh tế cảm nhận dư âm thật lâu, mãi sau mới chậm rãi buông tay rời phím đàn, mấy cô gái thường vẫn rất thích những tác phẩm kể về tình yêu ngày xưa cũ như thế. Những người còn lại đều vỗ tay khen hay, tâm trạng xúc động, không thể bình tĩnh nổi.

Dĩ nhiên, Chu Bang Ngạn viết bài từ này còn có mục đích khác nữa, nhưng phần lớn vẫn là thể hiện cảm xúc thực sự, lúc viết xong nửa điệu dưới quả thực là có nhớ tới người của ngày xưa, trong lòng thoáng nghe buồn bã. Nghe người khác ca tụng, y chỉ mỉm cười khiêm tốn, nhưng quả thực bài từ trước mắt là tác phẩm tốt nhất trong sáng hôm nay rồi, Tào Quan cũng đã viết một bài nhưng so với bài Ứng thiên trường này thì vẫn còn kém đôi chút. Đệ nhất tài tử kinh thành danh bất hư truyền, lại có người nói đùa là muốn tìm xem Ninh Nghị ở nơi nào nhưng không may là chẳng thấy đâu cả.

Thêm một lúc nữa, Chu Bang Ngạn giật tay xòe quạt tiền về phía rừng cây bên cạnh. Trong lòng y lúc này đang bị mối tình thuở xưa chiếm giữ, tạm thời cũng đang chiếm thượng phong trên cuộc thắng thua của văn hội, bèn để mặc cho dòng tâm tư phiền muộn kia ùa về, lại chừng như có cảm giác của kẻ vô địch độc cô cầu bại vậy. Đi được một lúc, chợt có người theo bên cạnh, nói:

"Chu đại ca quả thực tình sâu nghĩa nặng, tiểu muội rất cảm động."

Người đi theo bên cạnh chính là Lý Sư Sư với vẻ mặt mang chút u sầu.

Chu Bang Ngạn quay đầu nhìn lại, lúc này bọn họ đã đi khá xa, những bóng người cao thấp đã biến mất sau bức màn cây cối rậm rạp.

"Sao Sư Sư không ở bên kia? Đi theo như vậy không sợ người ta nói gì à?"

"Không sao đâu mà, bọn họ vừa mới so tài xong, giờ đang giải lao, Sư Sư bảo là lại đây nghỉ chút xíu... Chu đại ca, xa cầu đá bạc, nhà dưới liễu xanh, người có còn thân. Không biết đó là cô nương nào thế ạ?"

"Ha ha, Sư Sư thông minh như thế thì phải biết là thơ phú đều cường điệu nỗi sầu thương lên mà, kiểu gì cũng phải nói xạo một chút mới hay, chứ nữ tử mới chỉ gặp mặt một lần thì làm sao mà vẫn còn thân quen cho được chứ!"

"Cho dù thế nào đi nữa thì e rằng bài từ này của Chu đại ca cũng sẽ đoạt vị trí dẫn đầu trong văn hội lần này rồi. Chỉ là bài này được xướng sớm quá, còn nửa ngày nữa mà sợ là người khác không thể viết được bài nào nữa."

"Sư Sư lại khéo đùa." Chu Bang Ngạn cười lắc đầu nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được mấy phần kiêu ngạo, sau đó lại hỏi. "Người bạn cũ kia của Sư Sư vẫn chưa ra tay cơ mà, chẳng biết là đã đi đâu rồi nữa."

Sư Sư hơi cúi đầu, đáp:

"Thơ từ của Tiểu Ninh ca làm cũng rất hay, nhưng bài này của Chu đại ca, cho dù là câu chữ hay ý cảnh đều đã đạt đến tuyệt đỉnh, không thua kém gì ba bài từ kia của Tiểu Ninh ca. Hơn nữa mấy năm nay Tiểu Ninh ca cũng chỉ viết được có mỗi ba bài này mà thôi, nghĩa là tính tình của huynh ấy thích trau chuốt gọt giũa, không phải bất cứ lúc nào cũng đều có thể làm thơ được."

Mấy câu nói này đã đặt bài từ của Chu Bang Ngạn ngang hàng với ba bài của Ninh Nghị, thực ra Chu Bang Ngạn hiểu rõ bài Ứng thiên trường này vẫn chưa bằng ba bài kia được. Có điều Lý Sư Sư tuy hơi tâng bốc y nhưng trên thực tế vẫn khẳng định tài thơ của Ninh Nghị, loáng thoáng có nói "Có lẽ huynh ấy không bằng huynh được." Chu Bang Ngạn nghe xong trong lòng lại thấy không thoải mái, thầm nghĩ ta xuất khẩu là thành thơ được ngay, còn hắn mấy năm mới được ba bài, tuy cũng khá nhưng làm sao so với ta được, nhất thời cảm giác phiền muộn cứ cuốn lấy y, lại nổi lên ý muốn giao đấu, thầm nghĩ nếu lát nữa gặp được gã Ninh Lập Hằng kia, thực là muốn so tài với hắn một phen.

Ở bên ngoài y vẫn duy trì vẻ mặt tươi cười, Sư Sư có thể bỏ lại những người khác để tới đây với y, y cũng thấy rất vui vẻ, trong lúc nói chuyện, hai người tiếp tục đi sâu vào rừng.

o0o
Rừng cây này cũng không phải sâu lắm, lúc Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư đi tới thì Ninh Nghị đang ngồi trên tảng đá, để Vân Trúc ngồi bên cầm kim chỉ vá lại chỗ rách trên y phục cho hắn. Hai người đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, nói chuyện say sưa.

Ở chung đã lâu như vậy, cơ bản cũng rất hợp nhau, giữa hai người không thiếu đề tài để nói, những sinh hoạt hằng ngày này, những việc nhỏ vụn vặt này. Cơ hội hai người ở một chỗ cũng có nhưng thường bị Cẩm Nhi phá hoại nên chẳng làm được gì nhiều, lúc này không tránh khỏi lôi chuyện Cẩm Nhi vắng mặt ra nói giỡn, bảo rằng chút nữa có khi cô bé ấy lại giương nanh múa vuốt đến tìm, sau đó lại nói khí trời hôm nay thật đẹp. Vân Trúc xếp chân ngồi cạnh, chậm rãi khâu vá, có vẻ như đang hưởng thụ thời gian ở cùng nhau này. Hàn huyên một hồi, nàng đột nhiên hỏi:

"Đợi Lập hạ (1) xong, huynh đi luôn à?"

Chuyện Ninh Nghị phải đi Tô Hàng với Tô Đàn Nhi đã kể cho nàng lúc trước rồi, bây giờ sắp tới thời điểm phải đi nên Vân Trúc không khỏi suy nghĩ. Ninh Nghị trầm mặc một lúc rồi mới gật đầu, miệng nói:

"Vẫn chưa xác định được thời gian xuất phát, có khi phải lùi lại mấy hôm."

Vân Trúc cười, bảo:

"Chỉ là muốn huynh trở về sớm một chút thôi mà." Sau đó nàng lại bổ sung. "Nếu huynh không quay lại, chắc muội sẽ đi tìm mất. Đến lúc đó sẽ mở cửa hàng ở Hàng Châu."

"Không lâu đến mức đó đâu chứ!"

"Có thể Tô cô nương mang thai em bé, đường sá xa xôi không tiện về Giang Ninh chờ sinh."

Vân Trúc nghĩ thật nhiều, bây giờ lại nói đến khả năng Tô Đàn Nhi mang thai, Ninh Nghị nghĩ một lúc mà không biết phải trả lời như thế nào cho phải. Hắn biết tính tình Vân Trúc hiền lành dịu dàng, lại còn nhu thuận cam chịu nữa, nhưng thảo luận chuyện Tô Đàn Nhi trước mặt nàng, Ninh Nghị cứ có cảm giác mình không tử tế. Vân Trúc nhìn vẻ mặt của hắn, bật cười, sau đó mặt đỏ như phủ mây chiều, nói:

"Bằng không, trước khi huynh đi, chúng ta... làm... ờ, làm..."

Nàng nói nửa ngày, mặt càng lúc càng đỏ nhưng rốt cuộc chẳng nói thêm được gì nữa, sau đó cúi đầu thắt múi chỉ rồi cắn đứt đoạn chỉ thừa. Ninh Nghị đương nhiên là biết nàng muốn nói đến điều gì, thì thầm:

"Phải nghĩ cách né Cẩm Nhi ra mới được, cô nàng cứ dính như đỉa vậy, làm sao mới đẩy đi lâu lâu chút được đây..."

Vân Trúc dĩ nhiên là không tiện tham dự vào việc thảo luận "làm sao đẩy cai ngục đi cho huynh ăn thịt muội" của Ninh Nghị, nàng hơi nghiêng người tựa đầu vào vai Ninh Nghị, Ninh Nghị đang ngồi cao hơn, đưa tay đặt lên bờ vai bên kia của Vân Trúc, sau đó khẽ vuốt nhẹ gò má mịn màng, gò má nàng hơi nóng lên, rèm mi thì rủ xuống.

"Thực ra... Cẩm Nhi rất thích muội đấy..." Ninh Nghị thở dài bảo.

"Ừm."

"Nói chuyện trước khi đi, nếu huynh đi lâu quá chưa về mà có những người khác..."

Ninh Nghị chậm rãi nói chuyện, lời còn chưa dứt, Vân Trúc đã lắc đầu liên tục, nhắm mắt nhẹ giọng nói:

"Vân Trúc đâu phải thứ nữ nhân lẳng lơ trăng gió, nếu muốn hào quang thì có thiếu gì, những năm qua gặp gỡ biết bao nhiêu nam nhân rồi, nhưng muội chỉ thích một mình huynh, đã thích rồi thì sẽ không thay đổi. Những chuyện kia... trước sau gì đều không liên qua cả, cho dù là ba năm năm năm thì muội cũng chỉ thích huynh. Lập Hằng à, muội không cần vào Tô gia, chỉ muốn vào Ninh gia là mãn nguyện lắm rồi, cho dù huynh có cưới muội hay không thì con của muội và huynh cũng sẽ mang họ Ninh..."

Nàng không vì lời nói của Ninh Nghị mà tỏ ra quyết liệt, ngữ khí vẫn cứ hờ hững dịu dàng, nhưng vẫn có sự cứng cỏi trước sau như một, Ninh Nghị mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên cánh môi mềm mại của nàng, nàng cũng nở nụ cười, khẽ kêu:

"Nhột."

"Xin lỗi muội, huynh nói sai rồi."

"Muội không giận đâu."

Vân Trúc ngồi thẳng dậy, sau đó cười bảo:

"Nhưng mà lúc nãy huynh thật sự làm thơ cho Lý cô nương, muội ghen đó nha..."

Câu này của nàng rõ ràng là cố ý khơi mào trò đùa mới, Ninh Nghị cũng phá lên cười:

"Ha ha, bọn họ đều bảo đó là một bài thơ rách."

"Thấy cũng hay mà, giống ca từ thường ngày của huynh... Ngoài trường đình, bên đường cũ, chân trời phủ cỏ thơm..."

Nàng lẩm nhầm đọc vài câu.

Hai người nói đủ thứ chuyện lung tung, thực ra không phải cứ muội nói một câu huynh đáp một câu, lúc này bầu không khí khoan thai, hai người nói chuyện cũng khoan thai, nghĩ được câu nào thì nói câu nấy thôi. Nếu như những câu đối thoại ban đầu có kha khá nội dung thì lúc này xác thực là những câu tâm tình nam nữ chân chính. Trong bụi rậm cách đó không xa, có hai bóng người đang lặng lẽ bước lui, chính là Chu Bang Ngạn và Lý Sư Sư vừa nãy vô tình đến đây, nghe được một lúc thì thấy không phải phép cho nên lui lại.

Hơn nữa, nghe hắn thừa nhận lúc nãy làm bài "thơ rách", Lý Sư Sư không khỏi để ý ít nhiều, dù sao người ta cũng là hoa khôi kinh thành, còn là bạn cũ từ thời thơ ấu, thế mà lại không thèm nể mặt mũi, làm một bài "thơ rách" qua loa đối phó.

Hai người mới lui vài bước, trong bóng rừng loang lổ nắng thơm thì chợt nghe được tiếng cười buồn của Ninh Nghị, như thể cảm động vì lời nói của cô gái, một lát sau lại nghe hắn nói mấy câu, âm thanh không lớn, lại chậm rãi khoan thai, đại khái là vừa nghĩ vừa thuận miệng nói ra:

"Trăng khuyết... tựa cây đồng... Ờ, canh tàn người thưa lánh..."

A, đây là thơ sao?

Hai người theo bản năng dừng lại.

Trước đây chưa bao giờ nghe thấy...

--------------

Chú thích:

(1) Lập hạ: một trong hai mươi tư tiết khí trong một năm theo cách phân lịch của người Trung Quốc và một số nước châu Á khác, trong đó có Việt Nam, tính theo dương lịch chứ không phải âm lịch. Mỗi tiết khí dài 15 ngày, bắt đầu từ Lập xuân, kết thúc là Đại hàn. Tiết Lập hạ có ý nghĩa là bắt đầu mùa hạ, tính từ ngày 6/5 cho đến ngày 20/5 dương lịch. Trước tiết Lập hạ là Cốc vũ, sau Lập hạ là Tiểu mãn.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK