Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhà cửa chen chúc, những nóc nhà nối nhau trùng điệp, trong bóng đêm mê mang, những chấm sáng của đèn đuốc phòng xá thị thành nối lại như bệnh ban đỏ trên thân của triều đình, trong đêm đầu thu cuối hạ, chằng chịt khắp nơi vẽ nên cảnh tượng thành Biện Kinh.

Giờ ăn tối đã qua từ lâu, dù cho bóng đêm đã phủ xuống thật sâu, sự ồn ào tấp nập trong thành Biện Kinh vẫn chưa có chút dấu hiệu nào cho thấy là sẽ giảm nhiệt cả. Thành Biện Kinh đã trải qua gần hai trăm năm truyền thừa đến nay, là trung tâm trọng yếu nhất của triều Vũ, tụ tập thương khách trong thiên hạ, hiểu thấu trời đất bốn phương. Mỗi ngày có không biết bao nhiêu lữ nhân thương khách hiểu rõ bắc nam đi qua nơi này, mỗi năm hoặc mấy năm một lần lại có khoa cử, tài tử anh hào trong thiên hạ đồng loạt quy tụ về đây, cũng là nơi tập trung toàn bộ quan chức nắm giữ quyền lực lớn nhất thiên hạ, phủ phục dưới chân vương tọa, vây quanh chúa tể thiên hạ này.

Từ thời Tùy Đường tới nay, thương mại dần phát triển, lệnh cấm đi lại ban đêm bị giải trừ, thành thị về cơ bản là không ngủ, mặc dù ở thời điểm hừng đông tĩnh lặng nhất, cũng vẫn còn một lượng lớn đèn đuốc thắp sáng ở trung tâm, mà lúc này đang là cuối tháng nóng nhất trong năm, khí trời nóng bức khiến cho người thành thị càng không muốn ngủ sớm. Bên con đường đi, trong tiểu viện, thanh lâu, quán trà, người ta hoặc ồn ào hoặc yên tĩnh tô điểm cho khung cảnh, trong tiết trời khô nóng, nhưng cảnh tượng vẫn rất an bình phồn hoa.

Chiến sự ở phương bắc không ảnh hưởng gì đến nhịp độ cuộc sống ở thành thị này cả, triều đình ít nhiều có hành động, nhưng cũng không tạo ra xáo động quá lớn ở giữa thị thành này. Quân đội được điều động, hoàn cảnh đổi thay, hết thảy đều mang khí thế khổng lồ mà lại được tiến hành một cách lặng lẽ không có tiếng động, dường như mỗi người đều có thể cảm nhận được thứ hành động kia, nhưng cũng không có bao nhiêu người có thể thực sự hiểu rõ nội tình ẩn trong. Nhiều lắm, cũng chỉ là qua miệng vài người biết chuyện, thêm thắt đôi chút thành chuyện như thể chính mình trông thấy, hoặc là thỉnh thoảng để mấy thương hộ ở Biện Kinh tụ tập lại thảo luận viễn cảnh lên phía bắc buôn bán, nhưng bầu không khí cũng chẳng tồn tại bao nhiêu căng thẳng hay lo lắng cả. Lầu xanh lầu hồng, quán rượu quán trà, vẫn náo nhiệt giống như xưa, hội thơ hội văn của văn nhân tài tử cũng chẳng khác gì thời thái bình thịnh trị, ánh mặt trời tự tin chứng minh quan điểm này.

Ở một vị trí ngay trung tâm tòa thành, nằm cạnh hoàng thành, bảng hiệu Hữu tướng mới treo lên cách đây không lâu. Đây là một tòa nhà lớn đã có tuổi, không có vẻ khoa trương lộ liễu, nhưng bố cụ trang nghiêm, nội hàm rất sâu. Đây vốn dĩ là sản nghiệp Tần gia, tám năm trước Tần Tự Nguyên từ chức, tòa nhà này đã bị bán đi. Tám năm này hai lần sang tên đổi chủ đều nằm trong tay những người có ngọn nguồn gốc gác dính tới Tần Tự Nguyên, lần này Tần Tự Nguyên được phục chức, thăng làm Hữu tướng, lúc hồi kinh lại thuận thế mua lại, trên thực thế thì bố trí của tòa trạch viện này không có gì thay đổi cả.

Lúc trước Tần gia làm quan, kinh doanh ở kinh thành đã được hai đời, tám năm trước Tần Tự Nguyên rời đi, những người làm trong phủ phân tán đi khắp nơi, lần này hạ nhân trong nhà hơn nửa đều được gọi về đủ, chứng tỏ những người đi theo Tần Tự Nguyên lúc trước thực sự là trà nước còn chưa nguội. Những sách vở trong phủ ngày xưa đem cất giữ, lần này đem về còn nhiều hơn một chút, có điều Tần Tự Nguyên cũng không phải người hay quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này. Khác với Tần phủ năm đó, lúc này nơi đây chung quy vẫn vắng người thân thiết hơn ngày xưa một chút.

Người thân dù sao cũng không thể thích là có thể chạy tới tòa nhà lớn này mà ở chung được, chỉ còn lại Tần Tự Nguyên với một thê và một thiếp, ngoài ra, cho dù đèn đuốc lại sáng nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hạ nhân.

Trong mấy ngày này, Tần Tự Nguyên công vụ bề bộn, chẳng có ngày nào là được nhàn rỗi cả. Lúc này trong hai người có địa vị cao nhất triều đình thì Tả tướng Lý Cương đứng đầu, chủ về đại cục, còn Hữu tướng Tần Tự nguyên thì nghiêng về những sự việc cụ thể nhiều hơn.

Nhắc đến chuyện này, lão đã có tám năm rời Biện Kinh, dù cho vẫn còn nhiều bạn cũ lẫn môn sinh, nhưng sức ảnh hưởng với khả năng khống chế cục diện ở đây cũng bị giảm đi đáng kể, Đặc biệt là với những chuyện cụ thể, chỉ sợ là tiếp nhận cũng khó khăn. Lý Cương có quen biết với lão, tuy rằng khả năng chèo chống đã quen, lúc đầu cũng bảo sẽ chia sẻ với lão mọi chuyện, có điều, Tần Tự Nguyên không giao quá nhiều vấn đề cho đối phương, ngay từ lúc mới tiếp nhận đã một mình gánh vác, trong vòng mấy ngày đã phân chia sắp xếp các loại sự tình cần xử lý một cách rõ ràng.

Lý Cương tính tình khẳng khái hào sảng, nhưng lại nóng nảy bộc trực, có khí khái lẫm liệt, trong mấy năm qua, ông ta là người có tiếng nói thúc giục tham chiến mạnh mẽ nhất, nhưng dù sao người này cũng tuân thủ nghiêm ngặt đạo của Nho gia, dù cho ngôn từ kịch liệt, nhưng cách xử sự lại khá khiêm tốn. Đương nhiên, đây không phải bảo ông ta là thứ hủ nho gì, chỉ là niềm tin của ông ta càng thêm cương trực mà thôi, nếu không phải lúc này đang cần một người thực sự kiên định để chủ đạo chiến sự, thì e rằng ông ta cũng khó mà leo lên được chức Tả tướng.

Tần Tự Nguyên cũng là bậc đại nho đương thời, văn chương của lão thì miễn chê rồi, nhưng ngoài ra tính cách lại còn nho nhã đôn hậu hơn, nói chuyện chưa bao giờ thua. Lúc tranh luận với người khác, hùng hồn khí thế, nói năng có khí phách, nhưng cũng không phẫn nộ dựng râu dựng tóc lên như Lý Cương. Khi làm việc thì thủ đoạn cũng thường là ôn hòa đoan chính. Còn dựa theo kết quả mà nói thì lại càng có hiệu quả thực tế hơn nữa, dùng đại thế ép người cũng giống như luộc ếch bằng nước ấm, lúc người ta phát hiện ra sát cơ trong đó, thì thường cục diện cũng đã định, không thể chạy đi đằng nào được cả.

Lão ở kinh thành thời gian này, gánh vác công tác quản lý cấp cao, chủ yếu nhất vẫn là điều hòa quân nhu, dùng thủ đoạn cao siêu điều động các loại vật tư quân nhu thiết yếu để dành cho chiến tranh, tập hợp càng thêm nhẹ nhàng không gây tiếng động, cho tới lúc này đa số mọi người ở kinh thành thậm chí còn chưa từng cảm nhận được cái khí tức tiêu điều xơ xác ở ngoài kia. Ở kinh thành chưa tới hai tháng, lão đã biểu diễn những thủ đoạn mạnh mẽ quyết đoán, khiến cho những kẻ từng coi thường lão ẩn cư tám năm cũng phải giảm khí thế.

Đương nhiên, tất cả những thứ trước mắt này đều là nhờ làm việc với cường độ cao mà thành, có thể làm được những thứ này, cũng đã sức cùng lực kiệt. Ngày hôm nay rất muộn mới có thể rời khỏi hoàng thành, về đến nhà vừa mới bới được hai chén cơm thì đã có ba học trò ngày xưa đến bái phỏng, lão vừa ăn cơm vừa tiếp ba người này.

Trong ba người, trẻ tuổi nhất đã ba mươi tám, tên là Trần Khai, tự là Ngạn Đường, lúc này đang làm quan tại bộ Công, kiêm nhiệm chức Đề hạt ở Văn tư viện. Người thứ hai đã bốn mươi hai tuổi, họ Triệu tên Đỉnh Thần, tự là Thừa Chi, lúc này đang làm Thiếu doãn tại phủ Khai Phong, quyền lực khá lớn. Người thứ ba năm nay bốn mươi tám tuổi, tên là Phùng Viễn, tự Đạo Khai, nhậm chức ở Ngự Sử đài, là đệ tử của Tần Tự Nguyên, bây giờ Ngự Sử trung thừa hiện tại là Tần Cối lại mang ơn nhà Tần Tự Nguyên, cho nên gã ở Ngự Sử đài hồi giờ vẫn luôn được coi trọng.

Mặc dù là tướng phủ nhưng lúc này Tần Tự Nguyên ăn uống cũng rất đơn giản, một đĩa cá, một đĩa rau xanh, rồi sai hạ nhân mang lên ba chén canh đậu xanh ướp lạnh, lại thêm mỗi người một cây quạt, bốn người cứ thế thoải mái trò chuyện trong sảnh đường. Vừa có quan hệ thầy trò, ba người lại hiểu rõ tính tình Tần Tự Nguyên, cho nên lúc này cũng không cần phải tỏ ra khúm núm, lúc này nói chuyện rất thoải mái.

Suốt thời gian tám năm không có mặt, lúc này còn có thể trở về được, trong mắt người khác thì đây hiển nhiên là chuyện cực kỳ may mắn với Tần Tự Nguyên. Có điều, tám năm vắng mặt này hiển nhiên là cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, khiến lão phải tiếc nuối và cũng không có cách nào nắm lấy được.

Thời ký hiệp ước Hắc Thủy, vua Cảnh Hàn Chu Hạo vừa kế vị không lâu, lúc đó Tần Tự Nguyên cũng được xem như một nửa phần thầy của vua, tuy rằng có nhiều chuyện thực sự là thầy của vua, nhưng có nhiều chuyện chỉ có thể là một thần tử phò tá đắc lực mà thôi, không thể xưng là thầy của vua được. Lúc đó tuy vua Cảnh Hàn do dự thiếu quyết đoán, nhưng cũng có mấy phần muốn mở rộng đất đai, lúc quân Liêu đánh tới thì chuẩn bị cầu hòa, sau lần đó lại cảm thấy khuất nhục. Tần Tự Nguyên lúc đó nản lòng thoái chí, nhưng cũng không khỏi làm một chuyện điên cuồng nhất, kích động vua Cảnh Hàn kín đáo chuẩn bị, gây xích mích rồi nâng đỡ tất cả thế lực phản Liêu, đồng thời an ủi Chu Phẩm lúc này phải nhường nhịn cái đã, chỉ cần chuẩn bị mấy năm, tất có thời cơ chuyển mình, chuyện này năm đó lão sắp xếp rất nhiều sự tình lẫn kế hoạch lớn, nhưng không tự tin gì lắm, chẳng ngờ hôm nay lại trở thành sự thực.

Nhưng cũng vì chuyện này nên khiến cho triều đình phải chi ra một lượng lớn của cải. Vua Cảnh Hàn kế vị vốn dĩ nghe theo cách nhìn của mọi người, bỏ đi lệ cống hoa thạch cương của triều trước, chẳng ngờ qua một hai năm, triều đình chi ra quá nhiều, những chuyện này lại bị lôi ra lần nữa.

"Những việc này hẳn là do đám người Thái úy Cao Cầu nhúng tay đó hử?"

"Hồi bẩm lão sư, việc này quả thực liên lụy đến mọi người rất nhiều. Lúc đầu bệ hạ bảo là thôi, liền có người nịnh nọt, đưa ra nhiều biện pháp, Cao Thái úy là một trong số đó, lúc trước mấy người Đường thị lang cũng đều ủng hộ, lúc đó học sinh từng lấy lí lẽ ra biện luận, không thể lại đòi hoa thạch cương được, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc trước triều đình thiếu tiền, bệ hạ liền muốn tìm nguồn trợ cấp, lúc đầu cũng chỉ trong phạm vi nhỏ thôi, nhưng sau đó mọi người quen mui rồi, bèn thuận thế mở rộng ra. Năm Cảnh Hàn thứ tư xây lâm viên, sửa cung đình, thậm chí một loạt tiền sau lần đó cũng từ đây mà ra..."

Phùng Viễn cau mày trả lời, Đường thị lang mà gã nhắc tới chính là Đường Khác Đường Khâm Tẩu, lúc này đã thăng lên làm Thượng thư bộ Hộ, khoảng thời gian này, Đường Khác là người thuộc phe chủ hòa, đám người Phùng Viễn hẳn nhiên là chủ chiến theo thầy mình, mà lúc này Tần Cối cũng theo phe chủ chiến, nên nhìn Đường Khác thấy không hợp nhãn.

Tần Tự Nguyên ăn một miếng cá, nói:

"Các ngươi ở Biện Kinh, ta ở Giang Ninh, đều là chốn giàu có, chỉ nghe thấy thôi chứ chưa tận mắt chứng kiến, hoa thạch cương sưu cao thuế nặng, khổ muôn dân bách tính, làm giàu cho đám quan viên kia thôi, Đường Khâm Tẩu là thủ hạ đi theo Cao Cầu, cũng chẳng phải người tham tiền đâu, chỉ là sau lưng phải gánh một loạt miệng ăn thôi, còn đám người làm quan ấy à, nhà to quyền lớn như Lý Bang Ngạn, Ngô Mẫn, bây giờ ta nghĩ, đại khái cũng thế thôi, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được... Cái đám đạo sĩ này thì tính là gì đây? Bệ hạ mê muội, cũng đã sáu bảy năm rồi, vậy mà không có ai dám đứng ra vạch tội hay sao? Chẳng ai ngoài một Đường Khắc Giản à?"

Vua Cảnh Hàn Chu Hạo những năm này thờ phụng đạo pháp huyền bí, cực kỳ sủng ái các đạo sĩ, dĩ nhiên là ngoài chuyện chính sự ra, mấy năm qua không có ai dám nói đến chuyện đó, ngoại trừ Đường Khắc Giản mà Tần Tự Nguyên vừa nhắc, ngay cả Ngự Sử trung thừa Tần Cối cũng không dám mở miệng nói, Đường Khắc Giản thì hai năm trước bị lưu đày, đã chết ở trên đường. Tần Tự Nguyên nghĩ đến chuyện này, cũng chỉ biết thở dài, có điều chốc lát sau, lại lắc lắc đôi đũa, nói:

"Thôi, hôm nay không nói chuyện này nữa, Thừa Chi à, số quân lương từ Chấn Châu đã đến hay chưa?"

"Học sinh mặc dù không tham dự, nhưng nghe nói chiều nay đã đến rồi."

"Vậy thì tốt..."

Lúc này chỉ nói mấy chuyện chính sự vụn vặt, một lúc sau thì nghĩ đến chuyện khác, bèn hỏi:

"Ngày hôm trước Ty Thiên Giám bên kia đưa tin, bảo là phía đông nam phát sinh địa chấn, việc này trước mắt vẫn chưa có tin tức xác thực, các ngươi có biết không?"

Ba người quả thực cũng có nghe thấy tin này, lúc này Trần Ngạn Đường đang làm ở bộ Công đáp:

"Trong thời gian ngắn đúng là khó tìm được tin tức chính xác, thiết bị đo địa chấn nhiều lắm cũng chỉ xác định được phương hướng của địa chấn, chứ không thể đo lường đường mức độ xa gần hay mức độ chấn động mạnh yếu thế nào, dù sao thiết bị đo địa chấn cũng không biết chạy, lại cách quá xa, cho dù là động đất thì bên này cũng đo không chính xác được. Hồi trước Ty Thiên Giám có người tên Vu Kỳ An từng có một ý tưởng, có thương lượng với bộ Công chúng con, bảo là chế tạo ba chiếc máy đo địa chấn giống nhau, đặt cách xa nhau khoảng trăm dặm, hoặc rộng hơn thì càng tốt, một khi có địa chấn, thì có thể tính toán được phương hướng, khoảng cách và cường độ nhanh hơn. Do máy đo địa chấn vốn là thứ tinh tế, nên muốn ba cái giống hệt nhau đâu phải dễ làm, lúc đó Vu đại nhân còn nói có thể thiết lập ba chiếc máy khác nhau chút cũng không sao cả, chỉ cần lấy được chỉ số, sau đó so sánh với trị số địa chấn thu thập mấy năm hoặc mười mấy năm là được, sau đó nếu có địa chấn nữa, thì vẫn có thể dùng thang đo này để xác định. Có điều, sau đó việc này cũng không làm được, dù sao máy đo địa chấn đặt nhiều năm cũng bị hư hỏng cả..."

Trần Ngạn Đường kể hết chi tiết chuyện máy đo địa chấn lúc trước, lại thấy Tần Tự Nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, bèn nói tiếp ngay:

"Nhưng lão sư không cần phải quá lo lắng chuyện này đâu, đệ tử từng đi hỏi qua rồi, phía đông nam bình thường không có động đất bao giờ, nên việc này cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Lão sư lúc này quan trọng nhất vẫn là chuẩn bị tham chiến, không nên lo lắng về chuyện này quá."

Tần Tự Nguyên gật gù, đáp:

"Ta cũng đã đi hỏi qua rồi. Chỉ là nhân lúc bị địa chấn, rất nhiều người trong triều sợ là sẽ muốn mượn cơ hội tốt ngàn năm có một này để làm ăn, những người này chỉ biết đến lợi ích trong nhà, muốn diệt trừ Phương Tịch trước, diệt trừ Vương Khánh trước, diệt Điền Hổ, diệt Tống Giang trước đã. Bọn họ cho rằng giờ Kim Liêu khai chiến, chúng ta có thể nhàn nhã giải quyết thù trong xong đã, rồi đợi đến lúc giặc ngoài lưỡng bại câu thương, trai cò đánh nhau, ngư ông thu lợi. Ôi, trên triều thì quyền mưu ghê gớm vậy đấy, mà trên chuyện quốc sự, chuyện chiến sự thì chẳng thấy ai..."

Tới Biện Kinh, Tần Tự Nguyên gặp nhiều phiền toái nhất chính là những chuyện này. Cũng có nhiều người không ủng hộ đánh nhau là vì theo chủ nghĩa hòa bình, cho rằng một khi đánh nhau thì dân chúng sẽ rơi vào cảnh lầm than, tuy nhiên đó chỉ là số ít. Phần lớn người ủng hộ đánh trận vẫn còn nghi ngờ thời cơ xuất quân.

Ở thời đại thái bình thịnh trị, những người này vì đủ loại lợi ích trong nhà mà lần nữa đòi cống nộp hoa thạch cương, sưu cao thuế nặng mang lại lợi ích vô cùng lớn, cũng khuếch đại những quyền lợi liên quan lên mức cao.

Đến lúc này dân chúng nhiều nơi lầm than khốn khổ, khởi nghĩa khắp nơi, bọn họ trước tiên liền yêu cầu triều đình dùng sức mạnh tích trữ được để bình nội loạn, vì dù sao thì nội loạn mới là thực tế, những kẻ có lợi ích liên quan ở dưới ra sức kêu gào, còn mấy chuyện gì mà thu phục đất Yến đất Vân, trong mắt những người này chẳng quan trọng gì... Bây giờ Kim Liêu đánh nhau mù trời, những chuyện này lúc nào cũng có thể làm, để bọn chúng lưỡng bại câu thương rồi, mình ở giữa lợi dụng là được... Những người này ở trong triều thì dùng quyền mưu đến xuất thần nhập hóa, thậm chí cho rằng quốc gia chiến đấu cũng chẳng qua chỉ cần mưu mẹo là đủ, nhưng lại không biết rằng, nếu không thể phô diễn thực lực thì có dùng nhiều âm mưu hơn nữa cũng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi.

Nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến với bọn họ, cố gắng cầm cự đến lúc phát binh, thắng rồi, Tần Tự Nguyên mới có thể thở phào mà đối phó với kẻ mình muốn đối phó. Những chuyện này, nhớ tới lúc trước chuẩn bị rời Giang Ninh cũng có nói với Ninh Nghị đôi chút.

Lúc đó Ninh Nghị có giao cho lão một quyển sách nhỏ viết lung ta lung tung, trên đó có mấy thứ mà lão nhìn cũng chẳng hiểu lắm. Trong đó có mấy thứ đại loại như là định hướng cho sự phát triển của thương mại quốc gia, kết nối phần lớn nền nông nghiệp và thương mại với chiến tranh, phát triển các loại lợi ích trọng điểm mở rộng theo hướng chiến tranh, đến thời điểm những kẻ có lợi ích gia tộc liên quan cũng sẽ từ bỏ lập trường cũ của mình, kiểu gì cũng sẽ kêu gào đòi đánh nhau cho bằng được, vì khi quốc gia lâm chiến, bọn họ có thể bán lương thực, bán quân nhu.

Nhưng khi đó Ninh Nghị cũng nói rằng:

"Những chuyện này muốn làm được thì ít nhất cần đến hai năm, hơn nữa muốn liên kết thương mại cân bằng thì cũng rất phức tạp. Năm nay đã sắp đánh nhau tới nơi rồi, phỏng chừng là không dùng được rồi."

Lúc đó hắn chỉ nói theo kiểu đùa giỡn bình thường thế thôi, người trẻ tuổi kia có có rất nhiều quan niệm sâu sắc khác người, có điều như hắn đã từng nói, lúc này những biện pháp kia cũng không dùng được rồi. Nhưng trong sách này cũng có một vài phương pháp nho nhỏ, được lão dùng vào việc điều động quân nhu, rất hiệu quả.

Nhớ tới Ninh Nghị, ông lão vừa nói chuyện, vừa âm thầm so sánh người trẻ tuổi kia với mấy học trò trước mặt, trong lúc nhất thời tự nhiên không tiện kết luận ngay. Đương lúc trò chuyện, ngoài cửa có người chạy vào báo rằng Lý tướng gia đến thăm. Tần Tự Nguyên còn chưa kịp trả lời, ở phía ngoài kia, Lý Cương Lý Văn Kỷ không cần thông báo đã đi thẳng vào sân trước, thậm chí còn đang sửa sang mũ áo.

Lúc này Tả tướng Lý Cương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân hình gầy gò, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần quắc thước, thân thể vẫn còn khỏe lắm. Ánh mắt của lão nghiêm túc, khẽ nhếch lên, chân còn đang bước mà tay đã chắp trước ngực, miệng nói:

"Chưa được thông báo mà đã tự tiện đi vào, mong Tự Nguyên thứ lỗi, thực sự là chuyện quá khẩn cẩm, xem công văn này xong..." Lão lấy một bức công văn từ trong ống tay áo ra. "Thì lập tức vào cung."

Mấy gã đệ tử cùng đứng dậy chào Lý Cương, Lý Cương chỉ phất phất tay chứ không nói gì, Tần Tự Nguyên nhìn công văn kia mấy lượt, sắc mặt đã thay đổi, nói:

"Sao lại như vậy được... Công văn này đã có bao nhiêu người xem rồi?"

"Sợ là không chặn tin được đâu, kỵ mã truyền tin ngựa mất móng người bị thương, qua tám trăm dặm e rằng đã có rất nhiều người biết rồi, vào lúc này không chừng đã có người triệu Tào Lệnh Nhu bên Ty Thiên Giám vào cung rồi cũng nên."

Chủ quan của Ty Thiên Giám hiện tại là Tào Lệnh Nhu, học sinh của Ngô Mẫn, là một trong những người kiên định bài trừ nhất trong phái.

"Lấy mũ áo cho ta."

Tần Tự Nguyên hướng về một bên mái hiên nói, sau đó bước nhanh ra ngoài.

"Chúng ta đi mau."

Hoàng hôn lập thu, một vùng Tô Hàng bị địa chấn, nhà cửa bị hư hại vô số, tử thương nhất thời khó thống kê được, đây là lời công bố từ Tô Châu truyền tới, Đại Vận Hà sợ là bị hư hại nghiêm trọng, vùng Giang Nàm, ở bên kia là trù phú nhất. Trên xe ngựa đi tới hoàng cung, Tần Tự Nguyên suy nghĩ những chuyện này, sau đó lại nghĩ chuyện khác, lẩm bẩm nói:

"Hàng Châu, Hàng Châu..."

Lời công bố trên chủ yếu nói đến Tô Châu, Hàng Châu dĩ nhiên là cũng chịu chung cảnh ngộ, nhưng tình hình chi tiết thì không rõ lắm.

Lý Cương cau mày hỏi:

"Hàng Châu làm sao?"

Tần Tự Nguyên thở dài, đáp:

"À, chỉ là nhớ đến một cậu bạn trẻ, hắn cũng vừa lúc ở bên kia, nếu là..."

Lão nghĩ đến cuốn sách trợ giúp thiên tai của Ninh Nghị, nếu lúc này có Ninh Nghị tổng phụ trách ở Giang Nam thì nói không chừng có thể giảm đi nhiều thiệt hại, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu mà thôi, Ninh Nghị không có công danh không có bối cảnh, chung quy vẫn không thể nhúng tay vào. Mà lúc trước cuốn sách ấy cũng đã được phát xuống, quan chức Tô Hàng không phải thứ ngu dốt vô năng, lúc này chỉ có thể hy vọng vào bọn họ, mà phía bên mình, lại còn phải chặn nhiều tầng áp lực của triều đình nữa.

Sắp tới hoàng thành, lão đã quên hết sạch cái giả thiết ấy đi, bắt đầu dùng trí tuệ để nghĩ đến vấn đề thiết thực sắp sửa đối mặt kia...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK