Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm, khi ánh dương vừa ló dạng, Ninh Nghị rời khỏi lều vải, ngồi xuống trên sườn núi, xung quanh có tiếng cãi vã ầm ĩ. Đập vào mắt là đám người chạy nạn ở khắp nơi trong núi, trong cốc, đủ loại áo quần trang phục, những bọc quần áo to có nhỏ có, ngựa, la, thậm chí trâu, bò, trên đường núi như thế này thì xe ngựa không đi được, nên không có xe ngựa. Có mấy người nhân dịp ngày mới vừa tờ mờ sáng xuống suối múc nước, có người ăn chút lương khô, có người cõng bao lớn bao nhỏ, sợ sệt đi ra một lúc thì hạ xuống, lúc này kết bè kết lũ chạy về phía trước, những người này phần lớn là các cụ bà già yếu, quần áo lam lũ, trông rất đáng thương.

Từ khi thành Hàng Châu bị phá, bắt đầu phải chạy trốn, cảnh tượn hỗn loạn hoảng sợ đau thương lúc ấy đến giờ còn thêm vào một chút thẫn thờ, suốt ba ngày nay, đội ngũ lưu vong đông đảo này đã phải đổi hướng mấy lần, trước mắt không ai biết bọn họ nên đi về hướng nào, thậm chí giờ ngay cả đội ngũ dẫn đường cũng bí luôn.

Từ lúc thành mới bị phá, mấy người Lục Thôi Chi đã lên thuyền đi mất, ngay cả mấy người Tiền Hi Văn vốn tỏ thái độ là sẽ không lên thuyền bỏ đi cũng nhảy lên thuyền ra sông Tiền Đường dông thẳng một đường. Bến tàu biển phía nam thành Hàng Châu vốn bị đám Vương Dầm quấy rối một lần rồi, trong cuộc hỗn loạn do thành bị phá, có không ít cư dân bị kích động xông tới. Đương nhiên chỉ cần có thuyền là đi được, nhưng Ninh Nghị không theo đoàn náo nhiệt ấy, hắn dựa theo kế hoạch ban đầu, tập hợp các phú thương nhà giàu đánh về phía thành bắc, sau đó hội cùng với quân đội, cùng các cư dân Hàng Câu, chạy về phía bắc.

Trên đường đi, đội ngũ ban đầu không hề có trật tự này đã trải qua nhiều lần phân tán rồi tụ hợp, có lúc chia ra vài nhánh chạy trốn theo những hướng khác nhau, có lúc lại gặp một đám lưu dân tán loạn khác, dần dần hình thành lãnh đạo, sáng sớm hôm qua lại đụng độ một nhánh loạn quân Phương Tịch, hai bên phát sinh xung đột, nhưng vì quân địch không phải là vì mục địch truy cùng giết tận mà đến, nhân số cũng không nhiều, nên hai bên quyết định đình chiến, chạy theo hướng khác nhau.

Lúc này e rằng có rất nhiều đội ngũ khác nhau đều đang ở trong khu vực này mà bỏ chạy theo nhiều hướng, khỏi tòa thành bị vây chiếm kia, trong đội này có rất nhiều phú thương thân hào, gia đình giàu có, đồ mang theo cũng đều là lượng lớn của cải, như ngân phiếu, văn khế, vàng bạc châu báu, cho dù trên đường đi đã ném bớt một ít nhưng số lượng lúc này cũng không phải nhỏ.

Những người này không dám rời bỏ đội ngũ, sợ rơi vào tay phản tặc Phương Tịch. Dân Tô Hàng đã sớm biết, mỗi lần quân đội Phương Tịch chiếm được thành nào, thì gia đình địa chủ, thân hào, quan chức hầu như đều bị tàn sát không chừa một ai, trong mỗi nhà, đàn ông bị hành hạ cho đến chết, phụ nữ thì bị cưỡng hiếp sỉ nhục, thê thảm không sao tả xiết. Mà cho dù là người không có của cài, thì ở dưới tình huống mà bên ngoài đã hoàn toàn mất đi trật tự, thì cũng không ai dám rời đi, tuy Phương Tịch giương cao khẩu hiệu "Pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp" nhưng người không có chỗ dựa nào cả, trong tình huống như thế, ai có thể đảm bảo mình sẽ không bị những loạn quân kia giết chết như heo như dê.

Ban đầu trong đám lưu vong hỗn loạn kia, tuy rằng những nhân vật đầu não Hàng Châu như Lục Thôi Chi hay Tiền Hi Văn đều đã lên thuyền bỏ trốn rồi nhưng phần lớn con cháu nhà thế gia lại không có được đãi ngộ tốt như vậy, bây giờ trong đoàn người này còn có con cháu của mấy nhà Tiền, Mục, Thang, Thường, thậm chí gia chủ của Thang gia là Thang Tu Huyền lúc này cũng đang ở trong đoàn, mà Tiền Hải Bình của Tiền gia cũng vì lúc đó còn đang xử lý chuyện của Phương Thất Phật, Vương Dần, Thạch Bảo cho nên không lên tàu biển, lúc trước ông ta ở trong phủ Hàng Châu chấp chưởng nha dịch quan sai, cũng có giao thiệp với quân đội, lúc này cũng quen biết với hầu hết tướng lĩnh trong Vũ Đức quân, ngày hôm nay đang cân nhắc xem nên đi đâu, bèn mời vợ chồng Ninh Nghị tới.

Lúc này trời vừa mới tảng sáng, Ninh Nghị ngồi ở đó nhìn xuống phía dưới một lúc, cách đó không xa có hai nhóm người đại khái là vì đụng chạm lời ăn tiếng nói mà sinh mâu thuẫn xông vào chửi với đánh nhau, ngươi xung quanh đều thẫn thờ nhìn lại, nếu là lúc trước trên phố có xảy ra chuyện như thế, nhất định là sẽ có vô số người vây quanh hào hứng xem, nhưng lúc này chẳng có ai còn tâm tư đi quan tâm chuyện người khác. Trong căn lều nhỏ ở bên cạnh, Quyên Nhi mang một đầu tóc rũ rượi xõa tung bước ra, trên tay cầm hai thùng gỗ nhỏ, nhìn Ninh Nghị một chút, hình như hơi hoảng, sau đó cúi đầu đi về phía dòng suối xa xa bên kia.

Con bé này thật là, mới chỉ sờ ngực một cái thôi mà đến giờ còn sợ, tiểu thư nhà cô chẳng biết ta đã nắn bóp bao nhiêu lần rồi...

Ninh Nghị ngồi đó thầm oán mấy câu, sau đó cảm thấy tâm thái này có vẻ giống với mấy cậu ấm suốt ngày đùa giỡn nha hoàn, không khỏi nở nụ cười.

Dòng suối bên kia cũng có không ít người xuống múc nước, lúc Quyên Nhi đi tới thì đã thấy trên thượng du có người xô xô đẩy đẩy đánh đấm chửi bới rồi, vì trên thượng du có mấy người trẻ tuổi rửa chân hoặc nhảy xuống dưới nước luôn, nên lúc này mới nổi giận. Nhưng thấy mấy người trẻ tuổi kia cũng rất có gia thế, cho nên tâm tình phiền muộn, không nhượng bộ chút nào, tình cảnh nhất thời khá gay gắt. Quyên Nhi đứng dưới nhìn một lúc, rồi xách theo thùng nước vòng lên phía thượng du.

Bên kia trong lúc nhất thời xông vào đánh nhau, nghiêng nghiêng về phái thượng du. Quyên Nhi rốt cuộc cũng đã đi tới, ngồi xổm bên dòng suối múc nước, lúc này đột nhiên nghe thấy có người trong đám loạn đả kia đã hét lớn lên:

"Ta thích làm thế đấy, các ngươi làm gì được ta? Nhà họ Lý ta đến đây! Có gan thì đơn đả độc đấu! Đánh thử coi! Mẹ nó! Mẹ nó! Anh trai ông mày ở trong quân đội vì chống giặc phỉ mới chết, nhưng người trong nhà ông mày chưa chết hết đâu, có gan thì xông tới đi... Không cho ngươi múc nước đó, ờ, bên kia, các ngươi lên trên đó làm gì! Xuống dưới đi!"

Người này xem chừng cũng có quan hệ với quân đội cho nên lúc đang nói chuyện, cũng đã có người chạy tới, giành cái thùng trong tay một người ném đi, sau đó lại xô ngã một người nữa, sau đó là tới Quyên Nhi, tiểu nha đầu nhìn người có thân hình cao lớn như hung thần ác sát kia lại gần, bèn nhấc thùng nước muốn đứng dậy chạy trốn, trong lúc nhất thời dùng sức quá mức, ngồi phịch xuống, một thùng nước bị đổ, người kia cũng đã tới vị trí cách Quyên Nhi chưa tới một trượng, vươn tay chỉ, nói:

"Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, cả người đột nhiên bay lên.

Bịch một cái, giữa dòng suối bọt nước bắn lên tung tóe, kẻ hất bay người kia vào trong nước chính là một thư sinh vừa mới xông tới, xem ra vóc người không cao lớn được như người kia, chỉ là đơn giản bước tới, trực tiếp bẻ quặt tay trái đang duỗi ra của đối phương, một tay khác đè sau gáy y, hất y lên rồi nhấn xuống trong suối nước.

Động tác đơn giản thẳng thắn đến vô cùng, ở trong mắt Quyên Nhi dĩ nhiên chính là cô gia Ninh Nghị nhà mình, còn trong mắt những người xem khác thì lại là một thư sinh có vẻ mỏng manh đang trên đường chạy nạn, chỉ là một tay hắn chặn lại đòn tấn công của đối phương, bẻ quặt tay trái người kia, một tay khác lại đè lên đầu đối phương, nhấn chìm toàn bộ nửa thân trên của kẻ địch vào trong dòng suối, người kia liều mạng giãy giụa nhưng bất luận thế nào đều không thể nhúc nhích.

Đoàn người bên kia đi cùng người này cũng đã phản ứng lại, xông về phía bên này, đồng thời một tiểu đội quân nhân vốn ở bên cạnh thẫn thờ nhìn náo nhiệt cũng đã xông tới đây, quát lên:

"Làm gì? Muốn làm gì hả?"

Bọn họ không ngờ lại giúp Ninh Nghị cản đám người kia lại. Tên thuộc cấp dẫn đầu kia có biết Ninh Nghị, bèn cho thủ hạ cản người lại, rồi quay đầu về phía Ninh Nghị, chắp tay gọi lớn một tiếng:

"Ninh tiên sinh."

Người này trong quân cũng coi là có chức vụ, tuy không cao, nhưng cũng nhờ vậy mà hôm qua mới thấy vợ chồng Ninh Nghị tới nghị sự, vốn cho rằng Ninh Nghị cũng chỉ là một thư sinh bình thường thôi, nhưng lúc này thấy hắn dìm người kia xuống nước, mắt không khỏi chớp chớp liên hồi. Người kia cả đầu đều đã chìm vào trong nước, ra sức giãy giụa, cánh tay phải không bị khống chết ra sức đập lung tung, muốn chụp lấy Ninh nghị. Ninh Nghị ho khan vài tiếng, dí đầu gối lên lưng y, sau đó nắm cánh tay trái vặn về phía bên phải một cái, chỉ nghe "cách" một tiếng, tay trái người kia dường như vừa bị bẻ gãy, con mắt trong nước bỗng dưng mở trừng lên, vô số bọt khí từ trong mũi trong miệng của y trào ra.

Cứ như vậy thêm một lúc nữa Ninh Nghị mới lôi người kia ra khỏi dòng suối, ném xuống một bên, thân thể người nọ đã hơi co rúm, xem chừng sắp chết. Lúc này Ninh Nghị mới chào hỏi sĩ quan kia:

"Lưu thuộc cấp, thất lễ rồi."

Vị thuộc cấp kia ngẩn người, hỏi:

"Sao Ninh tiên sinh lại biết họ tên tại hạ?"

Cấp bậc của gã không đủ để tham dự những hội nghị như vậy, chỉ là người ở cạnh làm nền một lúc rồi đi, không ngờ đối phương lại nhớ tên họ của mình.

Ninh Nghị chỉ cười cười, không trả lời gã. Thực ra tối hôm qua ở trong lều, lúc mọi người nói chuyện hắn vô tình nghe ra được manh mối ấy thôi, lúc đó hẳn nhiên là không để trong lòng, bây giờ nhớ lại ấn tượng lúc đó cũng không khó, nói vài câu khách sáo. Ninh Nghị nói:

"Trên đường chạy nạn, mọi người đều khó khăn cả, có khi còn phải chiến đấu, nếu có thể đồng tâm hiệp lực thì vẫn tốt hơn là mọi người đều ly tán, hoảng loạn. Gặp chuyện như thế này, nếu có thể quản thì vẫn nên quản."

Hắn nói xong câu này, đối phương bèn tỏ thái độ như đang thọ giáo, Ninh Nghị cũng chẳng quan tâm gã thực sự thần phục hay làm dáng mà thôi. Không phải việc quan, nói mấy câu ngoài miệng cũng đủ rồi. Ứng phó xong đội binh tướng này, Ninh Nghị mới xoay người nhặt một chiếc thùng gỗ nhỏ lên, múc một thùng nước, hắn vốn là muốn tự mình xách hai thùng nước về, nhưng Quyên Nhi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nha hoàn, chiếc thùng kia cho dù nói gì cũng nhất quyết không chịu giao cho Ninh Nghị, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Hai người xách theo thùng nước đi về, Ninh Nghị nhìn Quyên Nhi nở nụ cười nói:

"Người khác bỏ trốn, nếu không phải mang vàng bạc châu báu thì cũng là lương thực thực phẩm, mấy nha đầu các muội cũng lạ ghê, bao nhiêu thứ không mang, lại mang theo hai cái thùng, một cái chậu, là chủ ý của ai thế..."

"Mang đồ ăn..." Quyên Nhi ở phía sau lí nhí trả lời.

"Rửa mặt có cần phức tạp vậy không hả?"

"Cho tiểu thư ạ." Quyên Nhi đáp như thể là chuyện đương nhiên, nhưng giọng vẫn nhỏ như muỗi kêu. "Làm sao có thể để tiểu thư rửa mặt trước bao nhiêu người thế được..."

"Một miếng vải, một tấm khăn, thế là cũng được rồi, hơn nữa ta thấy tiểu thư nhà muội cũng không cao cách đến mức thời điểm này mà vẫn chú ý những chuyện vặt vãnh ấy."

"Lúc bỏ chạy, bên cạnh có hai cái thùng nhỏ, không nặng lắm, sau đó bọn muội mang theo cả chậu..."

"..."

Ninh Nghị nhất thời không nhịn được phải phì cười, Quyên Nhi đi theo một lúc rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi:

"Cô gia, tiếp theo đây chúng ta sẽ tới nơi nào ạ?"

"Vẫn chưa biết, có thể là Hồ Châu."

"Thế ạ? Không phải Gia Hưng sao?"

"Nghe ai nói vậy hả?" Ninh Nghị khẽ cười khổ. "Đương nhiên hiện tại vẫn chưa chắc lắm, cũng có thể là Gia Hưng, nhưng ven bờ kênh đào là những nơi trù phú nhất, Phương Tịch nếu như đã đoạt được Hàng Châu, thì bước kế tiếp rất có thể chính là đoạt Gia Hưng... Có điều, hiện tại tới Hồ Châu hay Gia Hưng gì thì đều không an toàn cả, bọn giặc cướp trên đường đi đại khái đều tham gia khởi nghĩa cả, đến bên kia còn muốn rẽ tới rẽ lui, hiện tại đám người chúng ta đều toàn là người có tiền..."

"Cô gia sợ Phương Tịch phái người đuổi theo chúng ta à?"

"Hẳn là phải phái người đuổi theo chứ." Ninh Nghị dừng lại một chút, rồi nói tiếp. "Hàng Châu là vùng giàu có trù phú nổi tiếng, lần này tuy gặp địa chấn, nhưng lượng lớn lương thực tài vật đều không bị mất đi, bọn chúng chiếm thành rồi, giết người cướp của cũng phải mất một thời gian dài. Ở bên kia không vớt được miếng mỡ này có thể sẽ khiến bên này đỏ mắt, người của Phương Tịch hoặc là giặc cướp trên đường đều vậy, con đường này không dễ đi đâu, có điều hiện tại không thể không đi tiếp, nếu có thể nhanh chóng đến Hồ Châu thì mọi sự đều tốt đẹp."

Ninh Nghị nói xong, quay sang nhìn Quyên Nhi mà mỉm cười, mặc dù nói những nội dung này nhưng giọng nói lại khiến cho người ta không có cảm giác tuyệt vọng, qua một lúc thì cũng sắp đến lều vải bên kia rồi, Ninh Nghị ho khúc khắc vài tiếng, Quyên Nhi bèn hỏi:

"Cô gia, có phải người bị nhiễm phong hàn rồi không?"

"Hả?"

"Tiểu thư cũng giống như nhiễm phong hàn vậy, ngày hôm qua... A, cô gia, người xem, tiểu thư..."

Quyên Nhi vừa nói, vừa chỉ tay về phía một bên, Ninh Nghị nhìn theo sang bên kia, chỉ thấy dưới một thân cây cách lều vải mà mình và Tô Đàn Nhi ở không xa, vợ mình đang chống tay vào một thân cây, dáng vẻ không được thoải mái lắm, Thiền Nhi đang ở bên cạnh vỗ vỗ sau lưng nàng. Lúc Ninh Nghị và Quyên Nhi tới thì Tô Đàn Nhi đã hồi phục, khẽ mỉm cười nhìn hắn nói:

"Có lẽ dọc con đường này sinh hoạt không quen, ăn đồ sống đồ nguội nhiều, nên đau bao tử thôi... Con gái nhà giàu là vậy đấy, không chịu nổi sóng gió, để tướng công lo lắng..."

Ninh Nghị nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên mỉm cười nói:

"Để ta đi mời đại phu đến."

Hắn giao thùng gỗ cho Thiền Nhi, xoay người đi xuống dốc, đi được mấy bước, có cơn gió thổi qua, hình ảnh trước mắt đột nhiên run lên một cái, hơi choáng váng một chút, hắn đứng đó đỡ trán một lúc lâu mới trở lại trạng thái cân bằng. Lúc đưa tay đụng vào vết thương được băng bó trên cánh tay phải, nơi đó liền truyền về não cảm giác đau đớn như dao cắt.

"Tướng công, sao thế?"

Mấy người Tô Đàn Nhi sốt ruột chạy tới, Ninh Nghị quay đầu phất phất tay, đáp:

"Không có chuyện gì đâu, ta sẽ tìm đại phu tới ngay..."

Hắn lại đụng một cái vào cánh tay phải, trong lòng đã có một vài suy đoán. Không lâu sau đó, đại phu được mời đến, sau khi bắt mạch cho Tô Đàn Nhi, chứng thực nàng đã mang thai. Tin tức này được chứng thực trên đường chạy nạn, quả thực khiến cho mọi người đều thấy tâm tình phức tạp, mọi người sửng sốt mất một lúc lâu sau mới do dự mỉm cười, còn Ninh Nghị thì vui mừng bật cười, Tô Đàn Nhi cầm lấy tay hắn, chỉ mím môi cười, nước mắt chảy xuống thế nào cũng không ngừng được.

Sau đó đại phu cũng kiểm tra vết thương lần nữa cho Ninh Nghị, kết quả lại khiến cho tất cả mọi người có cảm giác rơi xuống vực sâu, chỉ có Ninh Nghị là lúc trước đã suy đoán ra một chút. Mấy ngày nay, hắn có một vài biểu hiện của cảm mạo, cho đến ngày hôm qua và hôm nay thì lại trở nên nghiêm trọng hơn, ho khan, đầu hơi nóng, lại cảm thấy vô lực, khả năng là do hắn trì hoãn luyện nội công mà sinh ra vậy, nhưng ngày hôm nay thấy vết thương đã bắt đầu có dấu hiệu mưng mủ, lúc này gọi là ngoại tà nhập thể, còn đời sau, cái này gọi là vết thương bị nhiễm trùng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK