Lại hàn huyên chuyện thơ từ thêm dăm câu, Tô Đàn Nhi nghe các nàng phân tích cái hay cái đẹp trong bài từ, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, chăm chú gật đầu, không lâu sau đó đột nhiên nhớ tới vài chuyện, trong lúc đàm luận rất tự nhiên kể:
"Thực ra mấy ngày trước, lúc dạo hồ với tướng công đến chỗ này, chàng cũng có làm một bài thơ, lúc đó chừng như thuận miệng đọc mà thôi, muội cũng chỉ nhớ có mấy câu, cũng có vẻ tương tự như thơ của những người kia ta, để muội nhớ thử..."
Nàng cố gắng vắt óc nhớ lại, mãi sau mới chậm rãi đọc lên:
"Tây Hồ bốn phía chùa xây, nhấp nhô lầu gác đêm ngày nằm trông. Bảo Ninh riêng cõi...tiên bồng, bốn bề bóng nước mênh mông tận trời. Ngựa xe trần thế xa rồi, chỉ còn bể nguyệt in soi bóng người... Lúc đó chàng đọc bốn câu, mà muội chỉ nhớ được có ba câu thôi..." Nàng khẽ mím mím môi, ra chiều tiếc nuối.
Đây thực ra là bài "Tống tăng quy Bảo Ninh" do Tần Quan viết, toàn bài có mười câu, 140 chữ. Mấy bài trường ca kiểu này Ninh Nghị từng xem lúc trước nhưng không nhớ hết toàn bộ, chỉ nhớ được bốn câu đầu mà thôi, bốn câu sau chữ được chữ mất, mấy ngày trước cả nhà du ngoạn khắp nơi, Ninh Nghị cũng đọc đôi ba câu thơ biểu đạt cảm xúc, hoặc là nghị luận dăm câu kiểu "muốn du ngoạn Tây hồ, hồ lúc tạnh không bằng hồ lúc mưa, hồ lúc mưa không bằng hồ có trăng, hồ có trăng không bằng hồ có tuyết", khiến cho mọi người trong nhà đều vui vẻ.
Bài này hắn đọc bốn câu, Tô Đàn Nhi cố lắm cũng chỉ nhớ được có ba câu, nhưng nghe cũng thuận miệng, cảm thấy tướng công của mình dù sao tài hoa cũng thuộc hàng xuất chúng, vì thơ hay nên trong lời nói cũng có đôi phần khoe khoang. Nếu Lâu Thư Hằng nhìn thấy được cảnh này, phỏng chừng sẽ hiểu ngay rằng Tô Đàn Nhi hoàn toàn không có chút nào gọi là ngưỡng mộ thơ văn của y, tán dương vài câu với Văn Hải Oanh cũng chỉ là giữ lễ xã giao mà thôi.
Quả nhiên, tuy chỉ là mấy câu thơ chưa thành bài, nhưng vừa đọc xong thì ba người còn lại đã phải kinh ngạc không thôi, sau đó hỏi chuyện tướng công của Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi trong lòng rất hoan hỉ, nhưng miệng thì lại làm bộ khiêm tốn. Văn Hải Oanh thầm đọc đi đọc lại mấy câu thơ kia trong lòng nhiều lần, sau đó mới nhẹ giọng nói:
"Chẳng trách bảo muội phu là đệ nhất tài tử ở Giang Ninh nhỉ..."
Lâu rồi nàng không xã giao gì với ai, hoàn toàn không biết gì về những tác phẩm của Ninh Nghị, hai phụ nhân kia lúc này mới kinh ngạc hỏi:
"Lẽ nào là Ninh Lập Hằng viết bài Thủy Điệu Ca Đầu..."
"Là Ninh Lập Hằng viết Thanh Ngọc Án sao?"
Nhắc đến mấy bài ca kia, Văn Hải Oanh cũng giật mình lắng nghe. Tô Đàn Nhi đã khoe chồng thành công, vui vẻ kể chuyện mình với tướng công đến đây, dĩ nhiên không đề cập tới thân phận ở rể của Ninh Nghị, ngược lại cũng không quan trọng gì cho lắm.
Cũng vào lúc này, một bên khác của Tiểu Doanh Châu, tựa hồ dần dần nổi lên một màn hỗn loạn, dưới bóng cây, có người quay sang bên kia nhìn, sau đó cũng có người chạy qua đên ấy, từ xa xem chừng như thể đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, người xem trò vui đến là đông. Bốn cô gái trong lương đình nhìn mấy lần, sau đó cũng cười nói vui vẻ đi theo sang bên kia.
Không lâu sau đó, các nàng mơ hồ nhìn thấy chuyện xảy ra giữa đám đông nọ...
o0o
Quay lại thời điểm trước đó một chút, một quyền của Lâu Thư Hằng hung hãn đánh thẳng vào mặt Ninh Nghị.
Cho dù là thế nào, đây vẫn là thời kỳ hòa bình, cho dù ngày thường Ninh Nghị vẫn có rèn luyện thân thể, ngày nào cũng kiên trì luyện nội công mà Lục Hồng Đề để lại, nhưng muốn nói phản ứng ở hiện trường, đang trong tình huống không có chuẩn bị tâm lý thì vẫn không hơn gì mấy so với người bình thường. Cho nên hắn dĩ nhiên là tránh không thoát một quyền ấy của Lâu Thư Hằng.
Một quyền này đánh cho hắn lệch cả mặt, bóng người Lâu Thư Hằng đập vào mắt cũng khiến cho hắn nghi hoặc nhíu mày.
Nếu như đối phương đang cầm đao trong tay thì lúc này hắn sẽ lập tức phản ứng ngay, nhưng bởi vì không phải nên ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là không làm mấy việc ăn miếng trả miếng, mà phải biết rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hoặc với tính cách của hắn thì là "Mình đã làm chuyện quái gì thương thiên hại lý chăng."
Quyền thứ nhất đánh quá chuẩn, điều này cũng có thể là khởi nguồn của mọi bi kịch.
Tính cách Lâu Thư Hằng phong lưu bất kham, nhưng dù sao cũng là một thư sinh, gia thế cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt, đánh nhau với người ta mà tự mình động thủ cũng là rất hiếm. Một quyền này của y thực ra cũng chẳng thấm béo vào đâu đối với Ninh Nghị, nhưng bên phía Lâu Thư Hằng dĩ nhiên là không biết điều này, y lấy hết sức đánh ra một quyền, trúng ngay giữa gò má Ninh Nghị, quyền này đánh ra rất thuận tay, rất có cảm giác, động tác hầu như là không kịp suy nghĩ, tay vừa thu lại, đã lại đánh tiếp quyền thứ hai, cố gắng tiếp tục trải nghiệm cái thứ cảm giác phóng đãng giống như di phong thời Đường kia.
Ninh Nghị nhấc tay dồn sức đỡ lấy, cùng lúc đó, Tiểu Thiền phía sau đột nhiên xông tới, quát lên:
"Ngươi làm gì vậy?"
Tiểu Thiền ngày thường có vẻ nhu nhược yếu đuối lúc này đột nhiên phản ứng lại như là sói mẹ, ba nha hoàn ở trong nhà lúc làm việc, răn dạy người dưới thực sự chính là có khí thế cỡ này đây, Tiểu Thiền vẫy vẫy hai tay muốn ngăn cản Lâu Thư Hằng đánh tới, đương nhiên, nàng cũng chỉ là một cô gái không có khí thế cũng chẳng có sức mạnh, Lâu Thư Hẳng cũng không có tình cảm gì với nàng, nắm đấm vung tới chỉ hơi đổi hướng một chút, hơi giảm lực, đánh vào bả vai Tiểu Thiền, quát:
"Tránh ra!"
Tiểu Thiền "A" lên một tiếng ngã ra phía sau, Ninh Nghị chộp lấy cánh tay nàng kéo lại.
"Đã bảo tránh ra rồi mà..."
Trong lòng Lâu Thư Hằng thầm mắng, cú đấm này thực ra không thuận tay cho lắm, nhưng khí thế của y cũng không nhẹ, bay lên vung cước đá về phía Ninh Nghị một cái, nhưng trong một khoảnh khắc nhìn về phía trước, trông thấy ánh mắt Ninh Nghị chuyển biến, ánh mắt của Ninh Nghị từ phía Tiểu Thiền quay lại, trong chớp mắt đó, ý thức của y thành trống không.
Tựa như trông thấy ánh mắt âm trầm nhất của phụ thân nhìn kẻ mà mình tức giận.
Thứ ánh mắt đó từ nhỏ tới giờ y mới chỉ nhìn thấy một lần, mấy năm trước trong nhà tranh đấu với Trần gia ở Tô Châu, loạn đến mức độ không chết không thôi, lúc đó mẫu thân cũng vì thế mà bệnh chết, chập tối hôm đó đến chỗ phụ thân bên ấy, trong sân không thắp đèn, phụ thân ngồi một mình trên ghế thái sư trong phòng, tựa như hòa cùng một thể với bóng đêm ngưng đọng xung quanh. Sau đó không lâu người nhà họ Trần toàn gia gần như chết sạch, y hồi tưởng lại, cảm thấy lúc đó phụ thân giống như con sư tử tiềm phục trong bóng tối.
Lúc đó y còn đang tuổi hăng hái, lại rất được phụ thân yêu thương, không đến nỗi sợ sệt gì, nhưng y rất khao khát, sau đó kiềm chế dưỡng tính, làm vài chuyện trong nhà, là bởi vì y hi vọng bản thân mình có một ngày cũng có được khí thế như vậy, cảm giác đó rất tuyệt vời. Nhưng trước mắt không phải buổi chập tối, chẳng có chỗ nào tối tăm, ánh mặt trời chói chang tỏa xuống giữa thiên không, trong khoảng khắc đó, y lại dường như nhìn thấy thứ tối tăm thuở trước.
Một cước này đá trúng vào giữa ngực Ninh Nghị.
Sau đó là một tiếng "Đùng" vang rền, kinh động cả lá cây lẫn ánh mặt trời.
Thân hình khí thế hai người gần như nhau, Lâu Thư Hằng không có cái vẻ rắn chắc của võ giả, nhưng cũng không phải gầy yếu, Ninh Nghị cũng chỉ là một thư sinh vóc người cao to, một cước của Lâu Thư Hằng đá vào ngực Ninh Nghị, Ninh Nghị bên này thân thể hầu như không nhúc nhích, tiếp theo trở tay bạt tai một phát kinh người.
Thân thể Lâu Thư Hằng lượn một vòng trên không trung, trông như thể giẫm lên ngực Ninh Nghị mà bay tới, sau đó rơi cái "tòm" xuống hồ nước.
o0o
Thoáng chốc sau khi khiếp sợ, tất cả mọi người vây quanh đại khái cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Ninh Nghị ôm Tiểu Thiền lại bên mình, hỏi han tình hình của nàng. Còn ở trong hồ nước, ban đầu hơi lúng túng một chút nhưng chung quy lại thì Lâu Thư Hằng cũng biết bơi, vùng vẫy mấy phát trong nước, ho khan liên tục, trong miệng trong mũi đều có máu tươi chảy ra, y chỉ lên trên, cả cánh tay lẫn mặt mũi miệng mồm đều méo mó run rẩy:
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi..."
"Lâu huynh, có phải huynh nhầm gì không?"
Ninh Nghị nhìn xuống dưới, gằn từng chữ rõ rệt, một dấu giày còn in rõ trên ngực hắn.
Sau đó, trên bờ có mấy người chen lại, có người hô lớn:
"Lâu huynh! Làm sao thế?"
"Lâu huynh, tiểu tử này gây sự à?"
"Lâu huynh..."
Tiếng la ó trong nháy mắt bao phủ khắp nơi, Ninh Nghị hít một hơi, sau đó chán nản thở ra, hắn kỳ thực đã đại khái biết được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đương nhiên phản ứng của Lâu Thư Hằng đúng là có làm hắn kinh ngạc một chút, nhưng cũng vừa khéo giải đáp nghi ngờ trong lòng hắn.
Thân phận Lâu Thư Hằng dù sao mọi người đều biết, cộng thêm địa vị nhà y, nhất thời đám bạn tốt của y cũng đã kéo đến đông đủ. Lúc này Lâu Thư Hằng cũng đã phản ứng lại, chỉ vào Ninh Nghị la lớn:
"Bắt lấy hắn! Bắt bọn hắn lại! Gian phu dâm phụ! Tên Ninh Nghị này là người ở rể nhà khác, trước mắt lại dám cấu kết với nha hoàn làm bậy! Bắt bọn hắn lại! Thật là đồi phong bại tục! Bắt bọn hắn lại nhốt lồng heo..."
"Có việc này nữa à?"
"Thật đáng hổ thẹn!"
"Bắt bọn hắn lại!"
Mấy gã thư sinh vội vàng chạy tới bên này, Ninh Nghị nhìn bọn họ một chút, rồi lại nhìn Lâu Thư Hằng, trầm giọng nói:
"Không chuẩn bị nói chuyện à?"
Khí thế của hắn trầm ổn, giọng nói mang vẻ uy nghiêm, nhưng cũng vào lúc này, trong đám người có một ông già trừng mắt hô to:
"Lâu hiền chất, lại có việc này cơ à? Cháu yên tâm! Đến đây, giao đôi gian phu dâm phụ này cho ta!"
Tiểu Thiền nép mình bên cạnh Ninh Nghị, hai tay bám vào y phục hắn, lúc này đã sắp khóc đến nơi, một gã thư sinh đưa tay muốn bắt Tiểu Thiền, Ninh Nghị trừng mắt hung hăng nhìn gã, ầm một tiếng, người thứ nhất đã ngã uỳnh ra đất, thư sinh thứ hai vung quyền đánh Ninh Nghị, Ninh Nghị nhẹ nhàng gạt qua, ném gã thẳng xuống hồ.
Rối loạn bắt đầu mở rộng...
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK