Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"... Tại hạ Trần Lạc Nguyên, hoan nghênh các vị bằng hữu đến tệ trang! Như các vị đã biết, hôm nay có mấy vị bằng hữu từ nơi khác đến, đó là... trạng nguyên năm xưa, đại tài tử nổi tiếng kinh thành, còn cả..."

Thời gian không còn sớm nữa, mọi người cơ bản cũng đã có mặt đông đủ, nhà nho trung niên tên là Trần Lạc Nguyên chào hỏi mọi người xong, liền chuẩn bị đưa mọi người lên núi du ngoạn. Theo như lời giải thích lúc trước, lão tổ chức hội đạp thanh này chủ yếu là bởi vì quan hệ khá thân thiết với Chu Bang Ngạn, Chu Bang Ngạn rõ là xứng với danh xưng "đại tài tử nổi tiếng kinh thành" rồi, nhưng nghe bảo y là trạng nguyên năm xưa, đúng là khiến cho Ninh Nghị hơi giật mình.

"Chu Bang Ngạn từng thi đỗ trạng nguyên à?"

Nói vậy là bởi vì những người văn hay chữ tốt chưa chắc đã giỏi ở trên khoa cử. Như Thi tiên Lý Bạch lọt vào mắt xanh hoàng đế nhưng trên quan trường cũng bị coi là lộng thần, Thi thánh Đỗ Phủ lăn lộn mấy chục năm trên quan trường mà chẳng làm nên trò trống gì, long đong lận đận, cứ bị người ta xa lánh mãi. Từ một góc độ nào đó mà nói thì người giỏi nghệ thuật thường khó trở thành quan giỏi, nếu là nhà tư tưởng thì còn may ra. Nếu Chu Bang Ngạn thật sự thuộc vào cả hai loại người đó thì đúng là khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, nhưng nghe nói ở kinh thành y cũng chỉ là tiểu quan hàm thất phẩm, chức quan như thế có vẻ không hợp với thân phận trạng nguyên cho lắm.

Có điều, sau khi Ninh Nghị hỏi xong thì Tần Thiệu Khiêm cũng liếc mắt về phía bên ấy, tặc lưỡi đáp:

"Ờ, đại ca cũng là trạng nguyên năm Thái Bình thứ mười bốn đấy, lúc ấy phụ thân đang làm Thượng thư bộ Lại, may mà bọn họ dám tuyển."

Niên hiệu của Vũ triều, trước Cảnh Hàn là Thái Bình, Tần Thiệu Hòa khiến người khác có cảm giác là người rất biết điều, xem chừng còn nội liễm hơn cả cha là Tần Tự Nguyên nữa. Đối lập với thứ tài tử như Chu Bang Ngạn, Tần Thiệu Hòa không phải kiểu danh tiếng vang xa, chẳng phải leo lên vị trí cao nhờ học vấn nên Ninh Nghị cũng không để ý lắm, chỉ là không ngờ hắn cũng từng đỗ trạng nguyên. Đại khái là vì sự vững vàng trong công việc của hắn đã che đi sự khoa trương lộ liễu của dân văn thơ, như tác phong khoác lác kiêu căng chẳng hạn.

Những người có mặt hôm nay, trừ mấy cô gái thanh lâu xinh đẹp ra thì tám chín chục phần trăm đều là văn nhân, bình thường mọi người háo hức với thi từ ca phú lắm, nhưng chung quy đọc sách viết văn cũng là vì khoa cử rồi làm quan. Chu Bang Ngạn lúc trước nhờ bài "Biện Kinh phú" mà được làm quan, nhờ văn tài mà tên tuổi vang khắp thiên hạ, nhưng tài làm trạng nguyên, theo truyền thuyết dân gian thậm chí còn là Văn Khúc (1) hạ phàm. Vũ triều văn chương phát triển mạnh, quan chức có đến mấy ngàn mấy vạn, nhưng mỗi năm cũng chỉ có một trạng nguyên, tên vừa được xướng lên, nhất thời mọi người đều xôn xao cả lên, nếu không phải Trần Lạc Nguyên lập tức thông báo thân phận Tri châu của đối phương, e là không ít người sẽ thấy sang tới bắt quàng làm họ.

Có sự xuất hiện của Tần Thiệu Hòa, nhất thời sự chú ý của mọi người lên đám người Chu Bang Ngạn cũng bị giảm bớt không ít. Ở một bên khác, học trò kinh sư lẫn học trò Giang Ninh có mặt nơi này đều càng thêm cung kính nghiêm túc, càng coi trọng hội đạp thanh lần này, có trạng nguyên ở đây thì cuộc thi làm thơ viết từ sau đó càng phải cố gắng biểu hiện hơn nữa.

Giới thiệu xong, để những người tham dự đại khái biết được đội khách mời từ kinh thành là những ai. Mấy người Chu Bang Ngạn vẫn ăn mặc kiểu văn sĩ, còn Lý Sư Sư thì ôm một cây đàn cổ, đeo khăn che mặt, có vẻ an nhiên tĩnh tại, nàng được xưng tụng là đệ nhất hoa khôi kinh thành nhưng xuất hiện lại chẳng làm gì ra vẻ đao to búa lớn cả, chỉ là nụ cười ôn hòa bình tĩnh phía sau màn lụa mỏng vẫn gây ấn tượng rất sâu với mọi người. Nàng chẳng có vẻ khả ái đáng yêu, nhưng mà...

"Thực ra ta thấy Sư Sư cô nương cũng chẳng phải thích thú gì cho lắm..."

Cẩm Nhi đựng bên cạnh nhẹ giọng lên tiếng, Vân Trúc thì chỉ cười, Ninh Nghị quay đầu lại hỏi:

"Cô thấy vậy thật à?"

"Ừ, người ta chỉ muốn tới đây thăm người thân thăm bạn bè, có bảo là muốn thế nọ thế kia gì đâu, vậy mà chúng ta ở đây lại ép người ta ra mặt, còn bảo nàng xem thường Giang Ninh gì gì đó, thực ra nữ nhân làm nghề này chẳng ai dại gì mà nhọc công làm những chuyện vừa không có kết quả tốt lại còn đắc tội với người ta nữa, đều là do bọn Bộc Dương Dật..."

"Cô ta cố ý đấy!"

"Hả?"

"Cô xem bên kia kìa, nhạc cụ của Khởi Lan Lạc Miễu Miễu đều để nha hoàn cẩm, dáng vẻ ôm đàn cổ của cô ta kìa, hai tay phía trước biểu thị sự chống cự, hai tay ôm đàn thật chặt ám chỉ mình bị cô lập, cô ta cười ra chừng rất tự nhiên, nhưng từ lúc bước ra đến giờ đều chẳng nói lấy một câu, ngôn ngữ cơ thể ám chỉ rằng, mặc dù ta là hoa khôi kinh thành nhưng cũng là bị người khác đẩy lên, thực ra ta cũng chỉ là một cô gái bình thường, mà các ngươi lại bắt nạt ta. Cô xem đi, trong mắt của giai nhân, những học trò Giang Ninh này phải bị tách thành một nhóm riêng, sau đó mọi người sẽ nổi giận với đám người Chu Bang Ngạn, có thể cuối cùng sẽ hạ thủ lưu tình với cô ta."

Ninh Nghị vừa nói những lời này xong, cả Vân Trúc lẫn Cẩm Nhi đều kinh ngạc quay sang nhìn hắn, Vân Trúc nhẹ giọng bảo:

"Chỉ là mấy động tác nhỏ vậy mà cũng có nhiều giả dối thế sao? Lập Hằng thực là..."

Ninh Nghị cũng bật cười, nói:

"Đùa thôi, thực ra là giải thích nguyên nhân dựa trên kết quả ấy mà, có thể cô ta vốn dĩ chẳng nghĩ gì hết cũng nên, có điều, có những người vừa nhìn tình huống lập tức biết phải ứng phó như thế nào rồi, tuy rằng trong lòng chưa nghĩ gì nhưng hiệu quả thì vẫn đạt được như thường, huynh chỉ giải thích thêm mấy thứ linh ta linh tinh dựa trên hiệu quả đó thôi mà."

"Không phải, không phải đâu." Ánh mắt Cẩm Nhi sáng long lanh, dường như rất khâm phục màn phân tích của Ninh Nghị. "Ta thấy ngươi nói rất hợp lý đấy."

"Xem kìa, muốn dọa người ta chết khiếp đó hả?"

Ninh Nghị nói xong, Vân Trúc bật cười, còn Cẩm Nhi thì khẽ hừ mũi một tiếng, bảo:

"Ngươi xem Vân Trúc tỷ cười thiệt nhiều ẩn ý, hơn nữa cười xong còn liếc nhìn ngươi nữa chứ, nhưng mà trên mặt chả có vẻ gì là phản đối cả, điều này chứng tỏ Vân Trúc tỷ tin vào lời giải thích lúc trước của ngươi, cảm thấy ánh mắt của ngươi thật là tinh tường, hừ, ngươi lúc nào cũng nhìn qua cái là biết người ta nghĩ gì sao?"

"Làm gì mà lợi hại đến mức đó..."

Trong lúc ba người đang nói chuyện thì Bộc Dương Dật cũng vừa tới, chào hỏi:

"Ninh huynh tới rồi..."

Gã lại nhìn Vân Trúc và Cẩm Nhi, nhận ra hai người là con gái, còn nhận ra thân phận của Cẩm Nhi nữa, cho rằng hai người ngưỡng mộ Ninh Nghị mà theo tới đây, mặc dù hiếu kỳ nhưng không nói gì ngoài việc chào hỏi, chỉ gật đầu chào sơ mà thôi.

"Lúc nãy gặp mấy người bên kia, không dứt ra được để tới chào hỏi, mong Ninh huynh thứ lỗi." Gã cười nhìn xung quanh. "Hôm nay đông người đến quá, chắc sẽ thành giai thoại về sau đây, chuyện văn chương thiên hạ, hôm nay Ninh huynh có tâm tình ra tay đùa giỡn chút không?"

Chuyện giải quyết sự vụ của Tô gia năm ngoái khiến trong giới kinh doanh đặt cho Ninh Nghị biệt hiệu "Thập Bộ Nhất Toán", danh xưng này chỉ truyền trong phạm vi nhỏ mà thôi, chủ yếu là vì mấy gia đình chịu thiệt dưới tay Ninh Nghị vẫn còn sợ hãi lắm. Nếu lọt vào tai mấy văn nhân thì bọn họ cũng chỉ coi là mánh khóe vặt vãnh trên thương trường, mọi người đọc sách thánh hiền, sau này muốn quản toàn thiên hạ, nếu như tự mình ra tay chắc hẳn cũng chẳng thua gì, cho nên cho rằng ngoại hiệu này quá thổi phồng so với sự thật. Có điều, lúc trước Bộc Dương Dật đứng ngoài quan sát toàn bộ quá trình hoàng thương, hiểu rõ ý nghĩa của ngoại hiệu này, cho nên bây giờ không dây dưa dài dòng nhiều, chỉ hỏi quyết định của Ninh Nghị với việc này mà thôi, nhưng Ninh Nghị vẫn lắc đầu từ chối.

"Hôm nay người tài đều tụ hết ở đây, xem người ta biểu diễn là đủ rồi, a..."

"Ồi..."

"Trước kia ta có quen với Lý cô nương..."

"Thế à?"

"Hồi còn bé, nhà ta ở trong ngõ Tam Liên, khi ấy Lý cô nương học đàn trong nhà một nhạc sư đầu ngõ, mấy hôm trước vô tình gặp lại, lúc đó cũng chưa biết thân phận hiện giờ của nàng, sáng nay đến đây mới biết."

Trước mặt Bộc Dương Dật, Ninh Nghị cũng chẳng vòng vo giấu giếm, bên kia hơi ngẩn ra rồi cũng đành cười khổ, chắp tay chào, lại tỏ ra rộng rãi:

"Ha ha, thì ra là vậy, hiểu rồi, hiểu rồi, bạn cũ gặp lại, nếu như đã có quan hệ như thế thì dĩ nhiên là Ninh huynh không tiện làm thơ cho Khởi Lan rồi, nếu biết sớm... Chậc, thực ra ta là con buôn, chuyện này vốn dĩ không nên dồn quá nhiều tâm tư vào chuyện thơ văn phong nhã này mới đúng.

Gã chắp tay cất giọng áy náy, rồi lại cười thở dài:

"Hôm nay có Chu Bang Ngạn nổi danh khắp thiên hạ, không có Ninh huynh áp chế, xem ra Khởi Lan khó qua nổi rồi. Tại hạ quả có đắc tội với Lý cô nương, chỉ là trong lòng chẳng có ác ý gì đâu, sau này mong Ninh huynh có thể nói tốt giúp vài câu. Nhưng chuyện này cũng có thể thay đổi mà, nếu Ninh huynh thực có tâm tình, có câu hay từ đẹp thì nhất định phải viết ra đó nhé. Văn hội hôm nay mà không có thơ từ của Ninh huynh thì mọi người sẽ thấy thất vọng lắm đấy. Bộc Dương Dật tuy là con buôn nhưng vẫn rất tôn kính chuyện văn chương, mấy hôm trước nhờ giúp đỡ cũng chỉ hy vọng Ninh huynh viết dăm câu thừa giúp Khởi Lan mà thôi, hôm nay cứ coi như tại hạ chưa từng nói những lời kia, kính mong Ninh huynh chớ mang khúc mắc trong lòng."

Bộc Dương gia nhiệt tình với thơ văn dĩ nhiên là tính toán những lợi ích thu được trên đó, có điều Bộc Dương Dật được dạy dỗ rất nhiều, những lời này nói ra cũng xuất phát từ nội tâm tôn trọng thơ văn thật sự. Đây là hơi thở của thời đại này, thơ từ văn chương từ trước đến nay là hình thức cao nhất của nghệ thuật, viết ra được những lời hay ý đẹp có thể sẽ khiến người ta cảm thấy có một luồng khí thánh hiền ở bên trong, mọi người đều dùng sắc thái này để bôi vẽ lên toàn bộ guồng quay lịch sử. Bộc Dương Dật biết chuyện này không thể thực hiện được, yên tâm về sự cân nhắc lợi ích bên trong, nhưng sự tôn kính với văn chương thực ra cũng xuất phát từ nội tâm.

Mọi người tán gẫu vài câu, đợi đến khi Bộc Dương Dật rời khỏi, Vân Trúc mới hỏi lại chuyện hắn quen Lý Sư Sư, Ninh Nghị bèn kể lại chuyện mấy bữa trước trong hẻm Tam Liên, Vân Trúc hỏi:

"Vậy thì... Lập Hằng không chuẩn bị tham dự buổi văn hội hôm nay sao?"

"Vốn chỉ muốn đến xem biểu diễn thôi mà, thơ từ phải hun đúc tình cảm, biểu lộ cảm xúc, dạo này cũng chẳng có gì bức thiết như lúc trước nữa. Huống hồ bọn họ ra khoe mẽ là vì danh tiếng, chứ huynh không cần danh tiếng thì ra đó khoe làm gì, cũng chẳng cần ngăn người ta ra mặt, chỉ cần làm nền thôi. Huống hồ... Cũng hơi bắt nạt người ta thật, chậc..."

Trong bụng hắn vốn có rất nhiều thơ văn, bây giờ lại dung nhập khí tức của thời đại này, càng hiểu rõ thơ từ nhiều hơn, nhớ được càng lúc càng nhiều bài cũ, bảo bắt nạt người thực ra cũng là lời nói thật. Có điều, sau khi nói xong thì Cẩm Nhi lại lườm hắn một cái, bảo:

"Khoác lác."

Tuy nhiên, sau đó nàng lại đắc ý nói:

"Có điều ta cũng nhìn ra rồi nhé, cái gã Bộc Dương Dật kia rõ là lùi một bước để tiến hai bước, sau khi biết ngươi không bao giờ chịu làm thơ cho Khởi Lan cô nương bèn lùi lại mà cầu cạnh việc khác, phân ngươi sang chỗ Lý Sư Sư, tiếng là nhờ ngươi nói tốt vài câu, kỳ thực là đẩy quân địch đi chống quân thù. Hơn nữa y bảo không có ngươi áp chế thì đành bó tay chịu trói, chắc chắn là ba xạo rồi."

Ninh Nghị gật gù, đáp:

"Gã Bộc Dương Dật này rất giỏi đốt bếp lạnh (2), lúc trước thực ra cũng chả giúp ta được việc gì to tát cả, chỉ từng tán tụng mấy câu lúc ta đắc thế mà thôi. Gã là loại người mưu xong mới làm, nếu ta không nợ ân tình gã thì gã đương nhiên không cần phải hỗ trợ ta, gã nhờ ta làm thơ, nhiều lắm cũng chỉ là chiêu bài câu khách mà thôi. Huống hồ lần này đạp thanh, nhiều lắm cũng chỉ bảy tám chục người, chỉ cần không có kẻ nào đâm thọc thì cho dù giao đấu thơ từ có thế nào đi nữa, Bộc Dương gia đều có cách để thổi Khởi Lan lên làm hoa khôi ngang hàng Lý Sư Sư, Tào Quan thắng, bọn họ cũng thắng, mà Chu Bang Ngạn thắng, Khởi Lan cũng cùng Lý Sư Sư lên đài ca múa, sau này mọi người chỉ có thể nói về văn hội này mà thôi. Mà lúc Lý Sư Sư trở về kinh thành, bọn họ cũng sẽ tuyên dương trận chiến của nàng với Giang Ninh, nói chung cỗ kiệu bịp bợm này mọi người tâng bốc nhau, chỉ cần không phải đứa ngốc liền có thể đứng trong cục diện hai bên cùng thắng."

"Đám thương nhân các ngươi thật là gian xảo." Cẩm Nhi bĩu môi, sau đó cười đùa. "Nhưng gã Bộc Dương Dật này cũng không tệ lắm, ngươi bảo quen Lý Sư Sư là y lập tức hiểu ngay, còn nghiêm túc tỏ vẻ áy náy như vậy, trước đây đã nghe bảo y dễ nói chuyện, giờ thấy quả nhiên không tồi. Ta... Ài... trước kia có gặp mấy lần..."

Bộc Dương gia luôn nâng đỡ Khởi Lan, nhưng Nguyên Cẩm Nhi là hoa khôi Kim Phong lâu, tự nhiên cũng đã gặp qua Bộc Dương Dật mấy lần, chỉ là không tiếp xúc quá nhiều mà thôi, bây giờ nhớ lại tình huống gặp mặt khi xưa. Ninh Nghị cười nói:

"Sao hả? Mê rồi chứ gì!"

"Làm gì có! Chẳng qua ta thấy y quả thực rất lợi hại, muốn học theo thôi mà. Ta cảm thấy có thể thông cảm với nổi khổ trong lòng người khác là rất tốt. Lúc trước khi ta còn ở Kim Phong lâu, lúc nào cũng có người cãi tới cãi lui, chẳng hạn như rõ ràng ta đồng ý đến tiệc rượu của Trần gia trước nhưng công tử của Lữ gia lại tới, nằng nặc đòi Nguyên Cẩm Nhi cơ, bắt đầu chửi nhau một trận náo loạn cả lên, cãi lộn xong, ta phải đi nhận lỗi với hai bên, giả như cả hai bên đều có thể nín nhịn mà đi ra thì công tử nhà họ Trận sẽ không vui, không đến nữa, sau này công tử của Lữ gia cũng không đến nữa thì biết làm sao, má má sẽ lải nhải cả ngày, khó trách bà ta không thể làm ăn lớn như Bộc Dương gia được, ta sẽ cùng Vân Trúc tỷ phát triển Trúc Ký lớn mạnh hơn cả Bộc Dương gia nữa cho mà xem..."

Cẩm Nhi cũng chẳng để ý lắm tới chuyện cũ, lúc này nói linh ta linh tinh cũng khá vui, Ninh Nghị nhịn không được bật cười phá lên, sau đó lắc đầu bảo:

"Chớ có xem thường Bộc Dương Dật."

"Gì? Ta có đâu..."

"Đó không phải là thông cảm mà là tu dưỡng, y biết bên chúng ta có nỗi khổ trong lòng, chuyện này cũng không phải to tát gì, cho nên mới để chúng ta nợ một chút nhân tình. Nếu như chuyện ngày hôm nay liên quan đến sự tồn vong của Bộc Dương gia thì y cũng sẽ nói giống vậy thôi, nhưng sau khi y nói những câu này rồi, cô phải biết chúng ta đã trở thành kẻ thù, y quay lưng lập tức sẽ nghĩ cách đối phó cô, đương nhiên, có thể y sẽ cầu cạnh cô thêm lần nữa, nhưng kết quả chắc hẳn không thay đổi. Trên thương trường chỉ có tu dưỡng chân chính chứ không có khiêm tốn thật sự đâu, Bộc Dương Dật cũng thể hiện rất rõ ràng, cô muốn học với y thì chớ có coi y là người khiêm cung."

Vân Trúc muốn làm ăn buôn bán, Ninh Nghị không nói quá nhiều chi tiết, Cẩm Nhi muốn học, hắn lại thuận miệng dạy dỗ một bài, sau đó có cảm giác mình nói quá nhiều. Cẩm Nhi có phương pháp xử lý riêng của nàng trong việc giao tiếp với người khác, trong lòng nàng chẳng có bao nhiêu xảo quyệt, nhưng cũng có thể nghĩ ra kha khá thủ đoạn gian trá, đây chính là điểm thú vị của nàng, mình không cần phải chỉ cho nàng quá nhiều thứ xấu xa, nàng vẫn lĩnh hội được.

Sau đó, hắn phản diện hóa Bộc Dương Dật, tô vẽ thành hình tượng đại ma vương điên cuồng trong phim hoạt hình, đến khi Cẩm Nhi cảm thấy Bộc Dương Dật từ trên xuống dưới đều là xấu xa, cảm giác miệng nam mô bụng bồ dao găm lúc nãy cũng tan mất, ba người cười nói vui vẻ rời tiểu viện, dọc theo rừng cây phía sau, leo lên sườn núi cách đó không xa.

Lúc này khoảng chừng giờ Tỵ hai khắc, tức là tầm mười giờ sáng, vầng thái dương xé rách tầng mây buổi sáng, rừng cây rậm rạp xanh tươi nhưng phạm vi không lớn lắm, hai dòng suối nhỏ từ trên đỉnh róc rách chảy xuống, gợn sóng lăn tăn phản xạ ánh mặt trời, hóa thành những dải vàng chói mắt. Đoàn người cất bước trong rừng cây mát lành, tình cờ có cô gái nào gảy tỳ bà trong tay, tiếng sáo trúc dễ nghe, tiếng cười nói trong veo như chuông bạc. Phía cuối tầm mắt, đỉnh núi nhỏ hiện ra giữa mảnh rừng xanh tươi ngút mắt, cỏ xanh như sơn vẽ, điểm xuyết những đóa hoa dại nhiều màu, một bên là gió lớn từ phía đông nam bị rừng cây và ngọn núi chặn lại, một bên lại có tầm nhìn thoáng đãng hơn, trông ra sông Trường Giang và thành Thạch Đầu ở phía xa xa, đúng là địa điểm tuyệt vời cho hội đạp thanh ngày xuân...

---------------------

Chú thích:

(1) Văn Khúc: Văn Khúc tinh quân, còn gọi là Văn Xương đế quân, là vị thần quản công danh phúc lộc và văn vận của con người.

(2) Thiêu lãnh táo: đốt bếp lạnh, ý chỉ thái độ quan tâm, ân cần những người không quyền không thế, có thực tâm hay không chưa biết.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK