Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cùng thời khắc ấy, ở trong rừng cây nằm cách nơi đó mấy chục dặm, ở bên này đang có hai người mang cáng cứu thương, một người dắt một thớt ngựa, đang men dọc theo một con suối xuyên qua rừng, nhanh chóng tiến lên, trên cáng có một người đang ngủ, không ai khác chính là Ninh Nghị. Tô Đàn Nhi đang bước đi bên cạnh, vừa đi vừa cầm quạt phe phẩy quạt mát cho Ninh Nghị, giúp hắn xua đi nóng bức. Người dẫn ngựa mà đi chính là Cảnh hộ vệ, vẫn hết lời khuyên Tô Đàn Nhi rằng nàng đang mang thai thì tốt nhất là lên ngựa đi, nhưng Tô Đàn Nhi chỉ lặng lẽ lắc đầu từ chối.

Từ lúc sáng sớm đến giờ, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi sau nơi đóng quân hơi lâu một chút cho nên lúc này đã bị đội ngũ ấy bỏ lại phía sau.

Đối với bọn họ mà nói thì đó thực sự là một buổi sớm khiến người ta có nhiều cảm xúc phức tạp. Tin tức Tô Đàn Nhi mang thai được xác nhận, sau đó là tin vết thương Ninh Nghị bị nhiễm trùng, khiến cho hầu hết mọi người đều luống cuống chân tay. Cái loại tai nạn bị thương thông thường này còn hơn cả vết đao chém trên chiến trường, tỷ lệ chết ở thời đại này thậm chí còn trên 50%, quân sĩ bị thương hàng năm đều là vết thương không xử lý được, huống hồ lúc này Ninh Nghị thân còn đang trong cuộc đào vong, căn bản không có thời gian tĩnh dưỡng.

Vốn dĩ trong gia đình này nếu như còn có Ninh Nghị thì mọi người còn có chỗ mà dựa dẫm tinh thần, cho dù tình thế của hắn và Quyên Nhi lúc sáng sớm có nguy cấp đi nữa thì mấy người Quyên Nhi vẫn không đến nỗi lo lắm quá mức, bởi vì trong nhà có cô gia này thực sự quá lợi hại, khiến cho người ta có cảm giác là không có việc gì hắn không làm được. Nhưng trước mắt đột nhiên xuất hiện bước ngoặt như thế này, trong lúc nhất thời khiến cho Tô Đàn Nhi cũng phải ngơ ngác không biết phải làm thế nào mới tốt, nhưng cũng may là Ninh Nghị sau khi biết tình hình thương thế của mình xong liền tỉnh táo đưa ra chỉ thị ngay.

Để đại phu chữa thương kia chuẩn bị thuốc men, chuẩn bị động thủ khai đao, mổ vết thương ra, cạo bỏ phần thịt đã thối, sai người trong nhà chuẩn bị rượu mạnh sát trùng, kim chỉ... Trên thực tế, đối với vết thương bị nhiễm trùng hoại tử, hiện tại tuy không có kháng sinh như penicillin, nhưng Trung y cũng không phải hoàn toàn không có thứ gì thay thế được, kiểu gì cũng có vài thứ thảo dược có công dụng tương tự, về phương pháp, cũng có thể tạo được hiệu quả nhất định. Trong đoàn người chạy nạn chung quy vẫn có đại phu mang theo thuốc men, thông qua Tiền Hải Bình bên kia tập trung hết thuốc lại, rồi sắc thuốc ngay tại chỗ, đồng thời để đại phu xử lý vết thương thêm lần nữa, tiêu độc, lấy kim chỉ khâu vết thương lại, hắn sợ đại phu không dám làm, thậm chí để Tô Đàn Nhi với mấy nha hoàn đợi ở bên cạnh nữa... Trên thực tế, hắn cũng không nhìn thấy rốt cuộc là ai khâu vết thương lại cho hắn, dưới tình huống không có thuốc tê, cuộc tiểu phẫu mới tiến hành được một nửa thì hắn đã không chống đỡ nữa, để bản thân ngất đi.

Vì phải xử lý vết thương nên lúc đoàn người khởi hành lần thứ hai, bọn họ không thể đi theo ngay được. Nhưng lúc này Tô Đàn Nhi đã khôi phục lại sự quả quyết của mình, nàng chỉ lưu lại ba hộ vệ, hai con ngựa, trong đó có một con là để dành cho đại phu xử lý vết thương cho Ninh Nghị, để đại phu ấy sau này có thể đuổi kịp đoàn người kia, sau đó, ngay cả Thiền Nhi, Quyên Nhi, Hạnh Nhi cũng bị nàng kiên quyết sắp xếp vào đội ngũ đi trước. Sau khi biết tin mình đã có thai, dường như sự kiên quyết của nàng còn tăng gấp đôi, người trong nhà lẫn ngoài nhà căn bản không có cách nào phản bác được cả, cứ như vậy, bọn họ băng lại vết thương xong, sắc luôn cả thuốc, lại miệng đối miệng đút cho Ninh Nghị đang hôn mê kia ăn một chút, mấy người vừa mới nâng cáng cứu thương lên khởi hành, vì khí trời nóng bức nên trên đường Tô Đàn Nhi vẫn luôn bước đi bên cạnh quạt cho Ninh Nghị.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chói chang vẫn xuyên qua những tán cây dày mà đổ xuống mặt đất những vệt vàng loang lổ, mãi mới thấy có gió, tiếng ve kêu râm ran dọc đường đi, mấy gã hộ vệ Tô gia thể lực còn khỏe hơn cả binh lính bình thường, lúc này hai người khiêng cáng cứu thương mà bước đi vẫn nhanh như bay. Cảm nhận được làn gió mát thổi tới, Cảnh hộ vệ lại lần nữa cố gắng khuyên Tô Đàn Nhi lên ngựa, nhưng Tô Đàn Nhi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đáp:

"Không sao đâu mà."

Nàng ngừng lại chốc lát, rồi chẳng biết là nghĩ đến chuyện gì mà lại nói tiếp:

"Người của Phương Tịch nhanh lắm mà sao giờ vẫn chưa đuổi tới nhỉ..."

"Nhưng mà... Tiểu thư... trong bụng tiểu thư còn có hài tử nữa, người thử nghĩ mà xem, cô gia nhất định không muốn..."

"Ta thà không có đứa bé này!"

Nàng đột nhiên nghiêng đầu trả lời Cảnh hộ vệ một câu như thế, một tay run rẩy nắm chặt lấy bàn tay Ninh Nghị ở trên cáng, trong mắt thấp thoáng ánh lệ, cũng bước đi thật nhanh theo cáng cứu thương.

"Bây giờ ta... chỉ muốn chàng khỏe lên thôi! Ta... ta không phải loại cao cách như thế đâu, Cảnh thúc chớ có lo lắng quá..."

"Nhưng mà..."

Cảnh hộ vệ còn chưa nói dứt lời thì một giọng nói khác lại vang lên:

"Ài... bà xã của ta không cao cách như thế đâu mà, ta biết chứ..."

Ninh Nghị cầm ngược bàn tay Tô Đàn Nhi, ở trên cáng chậm rãi mở mắt ra, sau đó hít sâu một hơi. Thoạt tiên mới tỉnh dậy trên cáng cứu thương, hắn dùng cách xưng hô hiện đại, nhưng lúc này dĩ nhiên là chẳng ai đi tra cứu làm gì, mọi người kích động không thôi, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, Ninh Nghị ở trên cáng phất phất tay, nói:

"Dừng lại... dừng chút đã..."

Lúc sáng sớm Quyên Nhi cho rằng hắn chỉ cảm mạo một chút xíu thôi, còn lại vẫn khỏe cả, nhưng lúc tiểu phẫu thì lại ngất đi, dọa mọi người sợ chết khiếp, chỉ là lúc này tỉnh lại, ban đầu tuy có hơi khó khăn một chút, nhưng sau đó hắn ngáp một cái, dần dần khôi phục lại.

"Vừa nãy ngủ ngon quá thể, cảm ơn mọi người rất nhiều..."

Nói xong, Ninh Nghị ra khỏi rừng cây, bước tới cạnh con sông ở bên để rửa mặt, Tô Đàn Nhi lặng lẽ bước theo sau, đưa tay sờ trán hắn, nhưng trán vẫn còn nóng hôi hổi. Ninh Nghị than thở đã rớt lại sau mất rồi, đoạn sau này mới quan trọng, rồi đứng bên bờ sông ôm Tô Đàn Nhi, áp sát tai vào bụng nàng. Tô Đàn Nhi khóc nấc lên, lắc đầu bảo:

"Không lâu đâu, không lâu đâu, thiếp khỏe mà."

"Ta biết mà... lúc sáng sớm nếu muốn gắng gượng thì vẫn có thể gắng gượng được nữa mà, có điều ta cố ý ngất đi đó, bây giờ được nghỉ ngơi xong, tinh thần đã hồi phục lại cả rồi. Ta biết thân thể nàng khỏe, hiện giờ chúng ta phải nhanh lên một chút để đuổi cho kịp đội ngũ, sau đó làm vài việc, được không?"

Hắn mỉm cười nói xong những câu này, thở phào một cái, lại nói tiếp:

"Trong bụng nàng có con của ta, cho dù thế nào ta cũng phải bảo vệ hai mẹ con nàng an toàn."

"Chàng không sao chứ, đại phu bảo... Đại phu bảo..."

"Tạm thời không có làm sao hết, ta có chừng mực mà, nàng yên tâm."

Hắn trả lời như vậy xong, cùng Tô Đàn Nhi cưỡi lên con ngựa còn lại, dặn dò mấy người Cảnh hộ vệ đi nhanh lên một chút xong thì ra roi phi ngựa đuổi theo đoàn người lưu vong.

Ở dưới tình huống mà điều kiện không đủ sống, quân nhân sau khi bị nhiễm trùng hoại tử vết thương thì xác suất chết lên đến 50%, nhưng ở thời điểm không có thuốc kháng sinh này, nếu như có sự chăm sóc tốt thì vẫn có thể hạ thấp tỷ lệ tử vong của người bị hoại tử vết thương xuống thêm 2%. Đương nhiên, nếu như vết thương đã nhiễm trùng hoại tử, cho dù đã cắt bỏ phần thịt thối, vệ sinh vết thương lại, còn được chăm sóc tốt thì hắn vẫn phải đối mặt với sự uy hiếp của tỷ lệ tử vong cực kỳ cao, chỉ có thể tận dụng phương thức trị liệu của thuốc Đông y thời đại này, cộng với thể chất của bản thân để gắng gượng mà thôi.

Hắn vẫn còn bị sốt, sau này có thể sẽ bị hôn mê tiếp, nhưng trước mắt không phải thời điểm ngồi chờ chết, trước mắt hắn vẫn còn có thể làm một số chuyện, chí ít có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất khả anwng tử vong do gặp binh họa.

Thực ra hắn không để ý đến đứa con nhiều lắm, nhưng hiện tại hắn càng quan tâm người vợ này hơn, lẫn những người nhà của mình. Cho dù phải dùng biện pháp thế nào đi nữa, thì đều phải mang bọn họ về nhà!

Ngựa chạy ra khỏi rừng cây bằng tốc độ trung bình vì mang thai phụ trên lưng, đuổi theo đoàn người lưu vong phía trước...

Đến lúc xế chiều, Trần Hưng Đô cưỡi ngựa đi tới sườn núi, mở bản đồ ra, nhìn xuống đoàn người uốn lượn bên dưới, chờ những đội thám báo trở về.

Năm nay gã đã ba mươi tư tuổi, người vẫn còn trẻ lắm, trông dáng vẻ chẳng có mấy phần uy nghiêm. Gã cũng không phải tướng lĩnh thuộc cấp cao trong Vũ Đức quân doanh, thậm chí còn chưa đến cấp phó tướng. Ngày xưa thân phận gã cũng thuộc hàng không cao không thấp, làm người cũng không hẳn là trường tụ thiện vũ gì, không phải là kẻ thô bạo ngang ngược, cũng chẳng có năng lực lãnh đạo thiên bẩm gì cả, tới hiện tại, trời xui đất khiến lại trở thành chỉ huy đội quân tán loạn gần cả vạn người này, đối với gã là một áp lực cực lớn, nhưng đương nhiên gã cũng rõ, đây chính là một cơ hội rất lớn.

Vũ Đức quân thủ Hàng Châu không được nửa tháng, đến sau thu giáng tội, tướng lĩnh từ cấp cao đến cấp trung hết thảy đều bị xử lý một lần, gã cũng nằm trong danh sách ấy. Nhưng trong đội ngũ trước mắt gã, tập hợp phân nửa những kẻ có quyền, có tiền ở Hàng Châu, chỉ cần có thể dẫn bọn họ thoát khỏi, để những người kia nhớ lấy mối ân tình này, ngày sau có thể gã không thể một bước lên trời, lập tức thành Đô chỉ huy sứ, thì một chức Phó Đô chỉ huy sứ cũng không chạy đi đâu được, tiền đồ không giới hạn, nhưng vấn đề là ở chỗ, đoàn người này cũng sắp trở thành đối tượng trọng điểm mà quân đội Phương Tịch lần theo, trên đường về Hồ Châu hoặc Gia Hưng lại còn có giặc cướp làm loạn nữa. Trong tình huống trước không có đường sau có truy binh, làm sao đi tiếp, gã cũng chẳng biết nữa, ở phương diện này, gã vốn dĩ không được thông thạo cho lắm.

Có một nhóm thám báo đi khá xa đã trở về cách đây không lâu, quân đội Phương Tịch đã có mấy đoàn bắt đầu tiến lên phía bắc, mục tiêu của chúng nhiều khả năng là Hồ Châu, tình huống mà thám báo nhìn thấy là một nhánh quân trên đường truy sát một đám cư dân lưu vong, người gần như bị giết sạch không còn một mống, quân cướp mang theo tài vật cướp được tiếp tục tiến tới đánh giết, ven đường tựa hồ còn đang tìm kiếm dấu vết đào vong khác. Hai ngày nay mọi người phân tích khả năng đoán là Phương Tịch sẽ đến thẳng Gia Hưng, nhưng bây giờ lại có mấy nhánh quân đi tới Hồ Châu, khiến cho Trần Hưng Đô trong lúc nhất thời có hơi bối rối.

"Trần tướng quân."

Có tiếng gọi từ bên cạnh vang đến, một người cưỡi ngựa theo tới, chính là Tiền Hải Bình của Tiền gia. Trần Hưng Đô thi lễ, đáp:

"Tiền huynh đừng làm tiểu đệ tổn thọ, tiểu đệ đâu phải tướng quân gì đâu. À, Tiền tiên sinh trước khi đi bảo phải khuyên mấy người kia quyên góp một ít tài vật để làm kế nghi binh, không biết đã bàn thảo đến đâu rồi?"

Quy mô đội ngũ lớn đến như vậy, mênh mông cuồn cuộn cuốn về phía trước, tin tức lưu lại cũng rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có người rớt lại phía sau đội ngũ. Tiền Hải Bình suy đoán rằng quân đội của Phương Tịch tất nhiên sẽ lần theo đội ngũ nào mang nhiều tiền bạc của cải, bởi vậy mới muốn khuyên những nhà giàu trong đoàn quyên góp một ít tiền bạc, có điều lúc này xem chừng thành quả vẫn chưa được bao nhiêu hết cả.

"Tuy rằng trong lúc nhất thời mọi người đều đồng ý, nhưng sau đó mọi người lại tranh luận về số lượng đóng góp của mỗi nhà mà vẫn chưa ngã ngũ, gặp tình huống như thế này rồi mà bọn họ còn thiển cận như vậy, thực là... Ài, trong này phần lớn là những người do Lập Hằng thuyết phục lúc trước, cùng ra khỏi thành, đáng tiếc lúc này Lập Hằng không có mặt, nếu không thì chắc là đã giải quyết xong rồi, hiện giờ... chắc phải thêm một thời gian nữa may ra mới có kết quả."

Trần Hưng Đô gật gật đầu, nhắc tới tin tức mà thám báo vừa mang về kia:

"Lúc trước Ninh công tử có nói, Phương Tịch chắc là sẽ chiếm Gia Hưng, nhưng hiện tại xem ra, nhiều khả năng sẽ chiếm Hồ Châu... Đã như thế, đường phía trước của chúng ta thành đường chết mất rồi, phía trước của chúng ta là trại Thanh Phong, trấn Tiểu Lạc nghe nói cũng đã bị giặc cướp chiếm mất rồi, nhưng chúng ta không thể nào vượt đường xa được..."

Tiền Hải Bình suy nghĩ một chút, nói:

"Bọn họ cướp tiền bạc, nhàn nhã vậy à... Không đúng, nếu thật sự muốn xuống Hồ Châu thì ắt phải do đại tướng trong quân Phương Tịch dẫn đầu, làm sao lại có một nhóm phân tán đến đây được. Bọn chúng thực sự muốn chiếm Gia Hưng đấy, còn mấy nhánh quân này, thực ra cũng chỉ là đi làm loạn quấy nhiễu Hồ Châu, ngăn quân tiếp viện mà thôi! Hơn nữa sau khi trong thành Hàng Châu cướp bóc rồi, để những người này đi ra, vừa nhiễu loạn lại vừa lần theo chúng ta, lần này gặp, chúng ta liệu còn có thể đổi hướng về đâu nữa? Bọn chúng chiếm Gia Hưng, làm loạn Hồ Châu, chúng ta phải chuyển hướng lệch về phía tây bắc một chút mới được..."

"Bây giờ làm sao mà lên tây bắc được nữa, nếu như lại chuyển hướng nữa, e rằng trên đường đi kiểu gì cũng bị bọn giặc cướp tấn công bốn mặt..."

"Cho nên phải thương nghị kỹ càng chuyện này."

Bây giờ dĩ nhiên cũng có không ít người phụ tá đi theo để bày mưu tính kế, Tiền Hải Bình nói xong, xoay người muốn đi gọi những kia tới, Trần Hưng Đô gật gật đầu, đáp:

"Làm phiền Tiền tiên sinh, đúng rồi, thế phu thê Ninh công tử đâu nhỉ?"

"Lúc ở trong hẻm Thái Bình, cậu ta đánh nhau với mấy người Thạch Bảo, con của Lưu Đại Bưu một trận, bị thương nhẹ, nhưng sáng nay vết thương sinh mủ, ngoại tà nhập thể, đại phu đã trị liệu cho cậu ta rồi, nhưng sáng nay hôn mê, ài..."

Trần Hưng Đô hơi ngẩn người, hỏi:

"Thực ra lúc trước nghe Tiền tiên sinh giới thiệu, tôi chưa nghe được kỹ lắm, vợ chồng Ninh công tử hình như cũng mới chỉ chừng hai chục tuổi, trẻ như vậy, chẳng lẽ thật sự... đã từng giao thủ chính diện với bọn Thạch Bảo và con của Lưu Đại Bưu hay sao?"

Tiền Hải Bình suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Vốn dĩ ta cũng không tin, nhưng... lúc đó nếu như ngoài thành có thể chống cự được thêm chừng hai ngày, nói không chừng có thể một mẻ lưới hốt sạch bọn chúng, thực ra lúc đó chúng ta cho rằng Phương Thất Phật cũng ở trong thành. Cậu Ninh Lập Hằng kia giao thủ với bọn Thạch Bảo là chuyện thật đấy, ngày đó suýt chút nữa Thạch Bảo đã táng mạng dưới tay cậu ta rồi, theo như ta được biết, có một tên đầu mục của tặc phỉ tên là Cẩu Chính đã bị cậu ta giết tại trận, còn lại thì không rõ lắm... Lúc ấy cũng không có thời gian nữa..."

"...Ối chà."

Trần Hưng Đô nghĩ ngợi một hồi lâu mới gật gật đầu, ý nói hiểu rồi, bên kia Tiền Hải Bình mới giật cương tiến lên, nhưng vẫn nheo nheo mắt nhìn xuống đội ngũ phía sau, một thớt tuấn mã xuyên qua đoàn người, chạy như bay về phía trước, cũng nhìn thấy những người ở trên sườn núi, dọc đường đi đến, vợ chồng Ninh Nghị ở trên lưng ngựa đã thi lễ. Thấy Ninh Nghị đã đuổi kịp, Tiền Hải Bình tỏ ra rất vui mừng, Trần Hưng Đô cũng càng thêm nghiêm túc đánh giá cặp vợ chồng này, mấy ngày trước tình hình hỗn loạn, gã chưa hề coi trọng hai người trẻ tuổi này, cho dù Ninh Nghị có ý tưởng hay suy đoán gì thì cũng đều phải thảo luận với thủ hạ của mình xong thì mới có thể tiếp thu.

Đương nhiên, lúc này chẳng phải thời điểm để nói mấy câu vinh hạnh khách sáo, Tiền Hải Bình đi qua gọi người, Trần Hưng Đô thì trình bày đơn giản tình hình hiện tại. Trên thực tế, từ Hàng Châu muốn tới Gia Hưng hay Hồ Châu gì thì cũng đều phải qua lộ trình hơn một trăm năm mươi dặm, nhưng đường thủy Giang Nam dễ đi thì lại bị chặn mất, không có thuyền, chỉ có thể bắc cầu qua sông ở một số địa điểm nhất định, lúc này phía trước có giặc cướp làm loạn chặn đường, phía sau thì quân đội của Phương Tịch đã đuổi theo sát đít, tốc độ di chuyển của đội ngũ này lại không nhanh, không gian có thể xê dịch được càng ngày càng nhỏ lại rồi.

Bọn họ ngược lại cũng không dám hy vọng Ninh Nghị có sức mạnh thay đổi được tình hình như thế này, chỉ là hiện tại đã coi trọng hơn rất nhiều, đương nhiên cũng có thể nói với hắn tình hình rõ hơn, Ninh Nghị nhíu mày, một lúc lâu sau mới cẩn thận mở miệng trình bày với Trần Hưng Đô:

"Tại hạ muốn... kính nhờ Trần tướng quân sắp xếp cho tại hạ vài người lính già hoặc thám báo hiểu rõ tình huống của quân đội Phương Tịch, tại hạ muốn hỏi thăm bọn họ vài vấn đề. Ngoài ra, tại hạ còn cần địa đồ vùng quanh đây, cũng cần vài người thực sự quen thuộc địa thế xung quanh, có thể..."

Hắn hơi dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp:

"Tại hạ có thể làm cho tình huống này khá hơn một chút..."

Lúc này hắn vẫn còn hơi sốt, đồng thời cũng có xu hướng trở nên càng lợi hại hơn, lúc nói chuyện không hề cao giọng, ngữ khí hơi trầm xuống, lấy giọng bình thường mà nói những câu này. Trần Hưng Đô nhìn hắn một hồi, sau đó gật đầu.

Tô Đàn Nhi ngồi ở trước người Ninh Nghị, cúi đầu ôm cánh tay bị thương của hắn, yên lặng, ánh mặt trời chiếu đến, hơi lóa mắt...


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK