Mục lục
[Dịch] Ở Rể (Chuế Tế)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 267: Đường hẹp

Tiếng xì xầm bàn tán, ai nấy lo sợ hoang mang.

"Đó là ai nhỉ?"

"Lệ Thiên Hữu... Đệ đệ của Trấn Quốc Lệ đại tướng quân đấy..."

"Ông ta tới đây làm gì..."

"Thân phận cỡ đó thì chắc hẳn là có người phạm tội rồi..."

Trên Tứ Quý trai, số người dự tiệc rượu do Chu Viêm Lâm mời nguyên bản là rất đông, lúc này mặc dù phân nửa đã rời đi nhưng vẫn còn có chừng bốn năm chục người đang nấn ná lại chỗ này. Cộng thêm người hầu tiểu nhị của quán, các kỹ nữ lầu xanh được mời tới trợ hứng, quy mô hiện tại quả thực vẫn còn rất lớn.

Trong số bốn năm chục người này, đa số đều có chút quan hệ với những người trong hệ thống quan chức của Phương Tịch, giống như là Lưu Hi Dương vậy, cảm thấy chuyện Tề Nguyên Khang không hề liên quan gì đến mình, nên an tâm đứng cạnh Chu Viêm Lâm, Lâu Tĩnh Chi. Cũng có một số người trẻ tuổi vốn dĩ đã là người trong quân đội Phương Tịch, quá nửa là lưu lại đây vì mấy cô kỹ nữ lầu xanh kia, bọn họ trải qua chiến trận đánh đánh giết giết đã quá nhiều rồi, lúc này mới tìm cô gái mà mình để ý nói chuyện cười đùa, quan tâm ân cần.

Một phần vì sự việc không liên quan đến mình nên tâm tình buông lỏng, một phần cũng là bởi vì hoàn cảnh bên người đã hơi hơi ổn định lại, hơn nữa những người tham gia hội thơ ít nhiều gì cũng hiểu chút thơ văn, mang lại cái phong độ của kẻ sĩ không màng thắng thua, trời sập không chớp mắt khiến người ta động tâm. Từ khi tình hình trong thành bắt đầu rối loạn cho đến bây giờ, bầu không khí trên Tứ Quý trai vẫn luôn có vẻ an bình hòa nhã. Nhưng từ lúc đội lính này đi lên lầu, đặc biệt là sau khi nhận ra người cầm đầu Lệ Thiên Hữu, mọi người mới thực sự giật mình.

Biểu hiện của Chu Viêm Lâm từ lúc bắt đầu có vẻ hơi gượng gạo, đôi mày cau lại, ánh mắt thâm trầm bất định, thậm chí Lâu Tĩnh Chi bên cạnh cũng theo bản năng mà đứng bật dậy. Bình tĩnh mà xem xét thì mọi người đều xuất thân là phản quân, ở trong quân đội của Phương Tịch nhân tài không thiếu, giữa bọn họ, Lệ Thiên Hữu chỉ là một kẻ tầm thường, không có gì để coi là xuất chúng, nhưng huynh trưởng của y Lệ Thiên Nhuận lại là nhân vật cao cấp nhất trong quân đội. Cái danh đệ đệ của Trấn Quốc Đại tướng quân này không ai dám xem thường cả.

Lúc này Hàng Châu đang cần ổn định dân tâm, chỉ ngâm thơ làm phú, cho dù có gặp chuyện lớn như vụ mưu nghịch này của Tề Nguyên Khang thì mấy người Chu Viêm Lâm chắc chắn cũng không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng tối nay lại gặp chuyện như thế này, Lệ Thiên Hữu đột nhiên dẫn binh lại đây, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến, chỉ có thể là do chuyện của Tề Nguyên Khang làm liên lụy, có người bị lôi xuống ngựa theo trong cuộc binh biến này, mà nếu xét về thân phận thì ngay cả con trai của Tả thừa tướng Lâu Tĩnh Chi trong lúc nhất thời cũng khó tránh khỏi hoài nghi trong dạ, có phải là nhân lần này Lệ Thiên Nhuận trở về mà muốn bắt đầu cuộc đấu tranh chính trị này, muốn cuốn cả nhà mình vào trong đó hay không.

Lúc Lệ Thiên Hữu đi thẳng tới bên một chiếc bàn, nhìn về phía hai người đang ngồi ở phía kia thì rất nhiều người mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng có người nhận ra được thân phận của hai người kia, chẳng hạn như Lưu Hi Dương hay Chu Viêm Lâm, trong lòng bèn đoán ra kẻ bị kéo xuống ngựa lần này là Lâu gia mới phất lên gần đây. Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lâu Thư Uyển càng hóa trắng bệch.

Dưới thế cuộc của Hàng Châu trước mắt, tuy rằng phía trên luôn nói rằng triều đình mới vừa dựng, hết thảy đều cần ổn định, nhưng cuộc binh lửa hai tháng trước còn ở trước mắt, mọi người dựng đao nói chuyện, người như cánh bèo trôi lững lờ trên dòng nước, không ai có thể có được cảm giác an toàn. Tuy nói rằng Lâu gia nấp dưới bóng Phương Thất Phật, phong quang như mặt trời giữa trưa, nhưng ngay lập tức bị xét nhà bắt người cũng chẳng phải chuyện gì khó lý giải.

Khi đã biết rõ là chuyện này vẫn chưa liên lụy gì đến mình, Chu Viêm Lâm rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, lấy tư thái của chủ nhà đi về phía bên kia. Với thân phận của lão, chỉ cần người ta chưa phải động đến đao kiếm thì hai bên vẫn có thể nói chuyện được.

Mà ở bên kia, Lệ Thiên Hữu và Ninh Nghị nhìn nhau mấy giây, trong mắt gã ánh lên vẻ đắc ý "Bắt được ngươi rồi". Lưu Tiến án tay lên chuôi đao đứng bên cạnh Ninh Nghị, nhìn đám thủ hạ mà Lệ Thiên Hữu mang đến bằng ánh mắt hung hãn, cậu ta là đệ tử của A Thường, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, mọi người chẳng thèm để cậu ta vào mắt. Bây giờ ở đất Hàng Châu này, những người trẻ tuổi cầm đao từng giết người như cậu ta ở đâu cũng có. Bởi vì Lệ Thiên Hữu còn chưa hạ lệnh cho nên mười mấy người ấy bèn ngồi xuống xung quanh. Lúc Chu Viêm Lâm đi tới đây thì có người đi theo thì thầm gì đó vào tai Lệ Thiên Hữu, lúc này Lệ Thiên Hữu mới đứng lên chào hỏi:

"Chu hàn lâm." Y chắp tay, sau đó ra hiệu chào hỏi với một người ở phía xa hơn một chút, giọng nói đầy nội lực."Lâu thiếu cũng có mặt ở đây, thất lễ rồi."

"Lệ tiểu thúc."

Lâu Tĩnh Chi chắp tay đáp lễ, ngồi xuống bên đó yên lặng xem tình hình biến đổi. Chu Viêm Lâm nói:

"Lệ tướng quân, hôm nay tại hạ mời tiệc ở đây, không biết là..."

"Hôm nay Tuyên Uy doanh đến đây vì một chuyện ân oán cũ, việc này không liên quan đến những người khác, không biết là Chu hàn lâm hôm nay mời tiệc, ít nhiều gì cũng đã mạo phạm. Tối nay giải quyết ân oán xong, ngày khác sẽ tới cửa bồi tội với Chu hàn lâm, mong rằng Chu hàn lâm rộng lòng thứ lỗi."

Trong lời của y đã nói rõ là không biết ngày hôm nay Chu Viêm Lâm mời tiệc, lời này tự nhiên là giả, nhưng lời nói của Lệ Thiên Hữu lúc này rất dõng dạc đanh thép, đã biểu lộ hết sự kiên quyết của y rồi, hơn nữa ân oán của Tuyên Uy doanh cũng không phải là ân oán của Lệ Thiên Hữu, còn cái gọi là Tuyên Uy doanh kia, thực ra cũng chính là Lệ gia quân không hơn không kém, cấp trên thực sự chính là bản thân Lệ Thiên Nhuận. Chu Viêm Lâm thoáng tỏ ra do dự, nói:

"Chuyện này... không biết ân oán mà Lệ tướng quân nói là ân oán thế nào, nếu như có thể hóa giải thì..."

"Không thể nào hóa giải được!"

Đối phương còn chưa dứt lời, Lệ Thiên Hữu đã lạnh lùng ngắt lời đáp ngay. Sắc mặt Chu Viêm Lâm thoáng khựng lại, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, lão thân làm chủ nhà, theo lý thuyết là phải giúp đỡ lẫn hòa giải, lúc này đối phương lại tỏ thái độ cứng rắn, lão cũng bỏ ra chút thể diện, thuận thế mà thôi. Lệ Thiên Hữu nói đến đó, chỉ liếc mắt nhìn Lâu Tĩnh Chi ở bên kia chứ không thèm để ý Chu Viêm Lâm nữa. Y hít một hơi, lại ngồi xuống đối diện Ninh Nghị, chốc lát sau, nở một nụ cười.

"Đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc ta cũng tóm được ngươi, thật chẳng dễ dàng gì... Ninh Lập Hằng, ngươi thì thế nào chứ, trong lòng đã hiểu rồi phải không?"

"Ninh Lập Hằng, ngươi thì thế nào chứ, trong lòng đã hiểu rồi phải không?"

Lúc nghe được câu này, trong đầu Lâu Thư Uyển vẫn mông lung mơ hồ, chẳng hiểu gì cả.

Điều này không phải nói rằng nàng là cô gái nhu nhược yếu đuối gì, mà bởi vì trải qua đoạn thời gian sau khi quân đội phá thành rồi, đối với người trong cuộc mà nói thì thực sự là quá kinh khủng. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm cuộc sống như thế thì không ai có thể lý giải được cảm giác hoảng sợ khi không thể tự vệ kia, quan chức cũng vậy, phú hào cũng vậy mà bình dân cũng vậy, đoạn thời gian ấy, trong thành Hàng Châu trên dưới không có nơi nào là an bình, người bị giết từng nhóm từng nhóm một, phụ nữ bị làm nhục cưỡng bức thê thảm khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, có người phụ nữ nhà giàu không kịp bỏ trốn, bị bắt vào trong quân đội, bị cưỡng hiếp cả ngày, tự sát thì đúng là giải thoát thật, nhưng cũng chỉ là nói thế mà thôi, cảm giác sợ hãi khi nghĩ đến chuyện tự sát vẫn khiến người ta khó có thể chịu đựng được.

Thực ra lúc đó phụ nữ chưa hẳn là những người thảm nhất, chính nàng đã từng tận mắt nhìn thấy một số quan chức bị bắt bị đem đi lăng trì, bị chôn sống hoặc thậm chí là bị lột da nữa, khoảng thời gian đó, mọi người thực sự là đã phát điên. Tuy rằng trên danh nghĩa thì Lâu gia có được sự che chở của Phương Thất Phật, nhưng lúc đao kiếm còn chưa ngừng thì vẫn bị người ta tới cửa quấy nhiễu liên tục, nàng phải trốn trong phòng cả ngày không dám bước ra ngoài, nhưng dù vậy thì nàng vẫn cứ nghe được một vài tin tức vụn vặt về tình cảnh bên ngoài, thậm chí một số nha hoàn trong phủ không cẩn thận lộ diện liền bị bắt đi luôn, có người thậm chí còn chưa ra ngoài phủ. Có một nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng một ngày không thấy đâu, sau đó hỏi dò mới biết là trong lúc làm việc ở trong phủ thì có đi tới tiểu viện ở gần tường ngoài, bị một đám lính xông tới lấy dây thừng trói lại lôi đi, lúc tìm thấy thì nha hoàn đó đã chết, thi thể trần truồng, máu me khắp người...

Những chuyện này rốt cuộc không có cách nào truy cứu.

Có người sẽ bị sự đả kích kinh khủng ấy làm cho suy sụp hoàn toàn, cũng có người sẽ tìm ra sức mạnh của chính mình ở trong hoàn cảnh cam go bức bách ấy. Sau đó thế cuộc thực sự bình ổn lại một chút, huynh trưởng cũng đã quay về, nàng mới bước ra quản lý công việc của gia đình, bởi vì nàng biết đây là việc bắt buộc phải làm. Nhưng mà... lúc này thấy chuyện lúc trước có khả năng tái diễn, nàng thực sự hoảng sợ.

Thứ khiến nàng tỉnh lại chung quy vẫn là cái tên Ninh Lập Hằng kia. Đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng thấy nam tử bên cạnh mình nở nụ cười, cất cao giọng nói:

"Thế nào là thế nào, ta cũng không biết nữa, có điều nếu ngươi đã đến đây rồi thì đừng ngại phóng ngựa lại đây. Xem thử ngươi muốn từng người lên hay tất cả cùng xông tới."

Trong lòng đột nhiên giật thót, Lâu Thư Uyển đứng lên, nhìn nam nhân bên cạnh.

Chuyện trước mắt đột nhiên xuất hiện, thực sự thì Ninh Nghị cũng chẳng nghĩ ra được bao nhiêu cách ứng phó cả, nhưng nếu chuyện này đã không có cách nào cứu vãn được thì hắn cũng không phải kẻ khiếp nhược. Lúc này hai tay hắn đang đè lên mặt bàn, sự sắc sảo cùng uy thế mà ngày thường hắn thu liễm lại lúc này thoáng hiện ra, đối diện với hơn chục người trước mắt. Những người khác ở đây vốn cho rằng hắn chỉ là một tên thư sinh yếu đuối, lúc này quả thực cho rằng hắn điên mất rồi.

Còn Lưu Tiến bảo hộ bên cạnh Ninh Nghị thì đột nhiên tiến lên một bước, cùng lúc đó, có năm sáu tên trong đám tùy tùng đi theo Lệ Thiên Hữu cũng đều đứng lên, án tay lên binh khí, khí thế khóa chặt người trẻ tuổi này, không phải bọn họ sợ chàng thanh niên này lợi hại thế nào mà chỉ đề phòng nhỡ đâu cậu ta ra tay hung hãn, chém một đao lên Lệ Thiên Hữu thì bên này cũng hơi bị mất mặt.

Lệ Thiên Hữu giận quá mà cười, còn đang muốn nói chuyện, vừa định lên tiếng thì đã thấy Lâu Thư Uyển liếc nhìn Ninh Nghị một chút rồi đột nhiên đứng lên. Nàng chỉ chần chừ một chút, sau đó lập tức có phản ứng.

"Lệ... Lệ tướng quân, tại hạ là người của Lâu gia..."

"Ta biết các cô là người của Lâu gia!" Lệ Thiên Hữu cắt lời nàng ngay. "Ta cũng đã gặp phụ thân Lâu Cận Lâm của cô. Phật soái giao cho Lâu gia các cô quản lý chuyện lương thực, ta kính trọng Phật soái! Nhưng chuyện của ngày hôm nay, cô nương à, cô nên cân nhắc nặng nhẹ đi. Nợ máu của mấy ngàn con người ta đấy! Nếu cô cảm thấy mình có đủ tư cách nhúng tay thì hẵng nhúng tay, còn nếu cô thấy mình không đủ tư cách thì nên đi ngay đi!"

"Nhưng mà..."

Lâu Thư Uyển sững sờ, trong lòng nàng biết rằng, nếu như ở trên không quyết định động đến Lâu gia thì nàng vẫn có thể van nài dăm câu, người ta cũng chẳng đến nỗi cầm đao chém nàng tại chỗ. Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng cũng bị cái câu "Nợ máu của mấy ngàn con người ta" từ miệng của Lệ Thiên Hữu dọa cho hoảng sợ, nàng nhìn Ninh Nghị bên cạnh mình, ẩn trong cái vẻ trong sáng kia là nụ cười như của mãnh sư, không hiểu sao một thư sinh như hắn lại có quan hệ đến chuyện ghê gớm như vậy.

Ở trong này có rất nhiều người cũng đang ngạc nhiên lẫn nghi ngờ vì lời giải thích của Lệ Thiên Hữu giống như nàng, cùng lúc đó, Lưu Tiến ở một bên khác cũng tiến lên nửa bước, lớn tiếng nói:

"Lệ tướng quân, ông chớ nên nói lung tung như vậy, Ninh tiên sinh không phải là đại quan của cẩu triều đình kia! Lúc trước Ninh tiên sinh thân ở trong đoàn người chạy nạn, vì bảo vệ tính mạng cho bản thân mình mới phải ra tay. Mọi người đều coi đó là chiến tranh, không coi là thù địch! Bây giờ Ninh tiên sinh đã bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, tận tâm làm việc cho Bá Đao doanh chúng tôi, tất cả ân oán đều nên xóa bỏ. Nếu như trong lòng ông có gì oán hận thì cứ đến Bá Đao doanh chúng tôi mà đòi, bây giờ đến đây lấy nhiều bắt nạt ít, sao có thể gọi là anh hùng hảo hán chứ!"

"Ngươi là thứ gì mà dám nói chuyện như vậy với ta chứ hả!" Lệ Thiên Hữu lạnh lùng rít lên. "Trên tay kẻ này dính máu mấy ngàn mạng người, Bá Đao doanh các ngươi nói bao che là bao che, nói thủ tiêu là thủ tiêu, khí thế quả thực lớn thật. Ta vì hòa khí trong thành cho nên mới không muốn bức bách thẳng mặt, bằng không ngươi cho rằng Tuyên Uy doanh của ta sợ tám trăm người của Bá Đao doanh các ngươi bây giờ hay sao! Hôm nay ta giết hắn, sau này các ngươi muốn trả thù cho hắn thì cứ đến!"

"Lời này không phải tôi nói mà là trang chủ của tôi nói. Lưu Tiến tôi chỉ là nhân vật vô danh tiểu tốt, nhưng trang chủ đã phái tôi làm tùy tùng của Ninh tiên sinh, các ông muốn động đến Ninh tiên sinh thì phải bước qua xác tôi trước đã!"

Một hán tử cao gầy đứng bên cạnh rút kiếm ra, bước tới nói:

"Lấy mạng ngươi thì có gì mà khó chứ."

"Vậy thì tới đây."

Chàng hộ vệ trẻ tuổi vung đao lên nghe một tiếng keng, cậu ta là đệ tử của A Thường, đây là một chiêu mở đầu của Bá Đao thức, tên là "Hồi Hộ Thiên Trụ", quy củ nghiêm ngặt, cũng chẳng biết là đã luyện bao lâu rồi. Bá Đao coi trọng nhất là khí thế, thức mở đầu này tuy có tên là Hồi Hộ, nghĩa là che chở, nhưng hai chân hơi trầm xuống, kình đao hai tay để hai bên, rõ ràng là khí thế liều chết với kẻ địch. Trong lúc nhất thời, bầu không khí hai bên căng thẳng đến đáng sợ, hơn mười người mà Lệ Thiên Hữu mang đến sử dụng binh khí khác nhau,hiển nhiên là quân tinh nhuệ của Tuyên Uy doanh do những cao thủ lục lâm tập hợp mà thành, còn bên này Ninh Nghị chỉ có một người giúp đỡ, nhưng xem khí thế của người trẻ tuổi ấy thì nếu những người này thực sự muốn làm tổn thương Ninh Nghị, đại khái là phải bước qua xác cậu ta thật. Chỉ cần Lệ Thiên Hữu gật đầu thì một khắc sau nhất định sẽ có người phun máu năm thước rồi.

Vào lúc này, sau lưng Lâu Thư Uyển còn đang luống cuống tay chân, hai bảo tiêu cao thủ lục lâm mà nàng mời tới cũng đã nhích lại gần. Bọn họ thực ra không có lòng trợ trận, vốn dĩ hai người này và đám gia đinh Lâu gia nhìn thấy khí thế của Lệ Thiên Hữu thì đã biết ngay là không thể trêu chọc được, bèn coi bọn họ như là nhân sĩ giang hồ, cũng không dám bước tới, nhưng sau đó thấy Lệ Thiên Hữu không có lòng dạ đi gây phiền phức cho Lâu gia thì Sát Hổ đầu đà Tần Cổ Lai và Linh Sơn tiên tử Ngụy Lăng Tuyết kia mới bước lại gần.

Chỉ là hai người mới cầm binh khí trong tay, vừa bước lại gần thì một hán tử chừng bốn mươi tuổi bên cạnh Lệ Thiên Hữu liền nhìn sang, nói:

"Tần Cổ Lai, muốn đóng giả hộ vệ thì cứ đóng giả hộ vệ đi, việc này ngươi cũng dám nhúng tay, ngươi ăn gan hùm mật gấu từ lúc nào vậy, chán sống rồi à?"

Ngữ khí của người này đầy vẻ khinh bỉ, hiển nhiên là xem thường Sát Hổ đầu đà tướng mạo hung ác kia, mà thậm chí còn không coi trọng bằng chàng trai trẻ Lưu Tiến kia nữa. Tần Cổ Lai kia có vẻ hơi lúng túng, chắp tay trầm giọng nói:

"Lạc đại hiệp, hạnh ngộ, ta đi làm hộ vệ cũng chẳng phải việc vẻ vang gì." Đây chỉ là lời nói trong hoàn cảnh yếu thế, đối phương cũng sẽ không tiếp tục bức bách nữa, gã đi tới bên cạnh Lâu Thư Uyển, nhỏ giọng khuyên:

"Tiểu thư, chuyện này bọn tôi không chọc vào được..." Nói xong thì lại bổ sung thêm một câu. "E là Lâu gia cũng không chọc tới được."

"Nhưng mà, nhưng mà..."

Lâu Thư Uyển lúc này cũng có chút hoang mang lo sợ, nàng đúng là rất sợ đắc tội với Lệ Thiên Hữu, thế nhưng bằng trực giác của mình, nàng cảm thấy rằng sau lưng Ninh Nghị tựa hồ như cũng có người có thể lên tiếng, nếu như Lệ gia không có ý định đối phó với Lâu gia của mình triệt để thì mình chắc là cũng có thể nói được dăm ba câu, chẳng hạn như mình có thể tỏ ra cứng rắn một chút, để người bên cạnh mình ra giúp, tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị quyết liệt như vậy thì nhiều khả năng là Lệ Thiên Hữu không thể lấy tính mạng Lập Hằng được, sau này nếu như đã có phụ thân đứng về phía mình rồi thì bồi tội hay gì gì đi nữa đều có thể được hết.

Đây là thứ trực giác mà nàng được bồi dưỡng khi làm ăn với người khác trên thương trường khốc liệt, nhưng trong lúc nhất thời lại không dám đánh cược, trong lúc còn đang nóng nảy thì một giọng nói vang lên cách đó không xa.

"Tần tiên sinh nói đúng, Thư Uyển, việc này chúng ta không quản được đâu."

Giọng nói kia mang theo ngữ khí ôn hòa hờ hững, Lâu Thư Uyển đột nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy trên cửa thang gác bên kia có một nam tử mặc trang phục màu trắng xuất hiện trong tầm mắt, gương mặt cũng có nét giống với Lâu Thư Uyển, chỉ là hơi lớn tuổi một chút, giữa đôi mày đã mơ hồ xuất hiện vẻ u buồn lẫn mỏi mệt. Bên cạnh gã có mấy người tùy tùng, trong số đó cũng có vài nhân sĩ võ lâm.

"Đại ca, huynh... huynh nói giúp một tiếng đi..."

Người vừa xuất hiện không ai khác chính là Lâu Thư Vọng, khác với Lâu Thư Uyển hay Lâu Thư Hằng, bất luận là ở Lâu gia hay ở bên ngoài, sức ảnh hưởng của gã bây giờ đều lớn hơn nhiều so với em trai và em gái. Thấy gã xuất hiện, Lâu Thư Uyển đầu tiên là mừng rỡ vô cùng, sau đó trong lòng lại chùng xuống.

"Ta không giúp được, ở bên thành đông, Tề Nguyên Khang Tề đại nhân đã bị chém đầu đền tội, nhưng trong thành tình hình rối loạn chưa được bình ổn, ta biết muội ở Tứ Quý trai cho nên tiện đường sang đón muội về."

Gã một đường đi tới, nói xong câu này thì lại chắp tay nói với Ninh Nghị:

"Ninh Lập Hằng, ngươi với ta hai nhà Tô Lâu quả thật ngày xưa cũng có lui tới ít nhiều. Nhưng xung đột ngày ấy trong hội thơ trên Tây hồ cũng chẳng phải nhỏ, mặc dù chưa kết thành thù hận nhưng cũng đã không thể gọi là có giao tình được nữa rồi. Chuyện ngày hôm nay, Lâu gia chúng ta tự lo thân mình còn chưa xong, không thể giải vây cho ngươi được, ngươi có thù có oán với người ta, tự bảo trọng lấy."

Ninh Nghị đang đối diện với Lệ Thiên Hữu, dư quang khóe mắt còn nhìn được toàn cảnh xung quanh, khi Lâu Thư Vọng xuất hiện, hắn chỉ hơi liếc nhìn nam tử này, đợi gã nói xong hết những lời ấy rồi mới nghiêng đầu qua nhìn Lâu Thư Vọng, sau đó gật đầu cười, đáp:

"Đúng là như vậy, việc này không liên quan gì đến Lâu gia các vị cả, Lâu cô nương, mời cô về cho."

"Nhưng mà... đại ca..."

Lâu Thư Uyển còn muốn nói nữa nhưng Lâu Thư Vọng đã chắp tay nói:

"Ngụy cô nương, làm phiền cô."

Người phụ nữ tên Ngụy Lăng Tuyết kia lập tức vung tay lên, nhanh như chớp đánh vào gáy Lâu Thư Uyển, sau đó ôm lấy Lâu Thư Uyển đã ngất đi.

Lâu Thư Vọng thở dài, hỏi thăm Lâu Tĩnh Chi đôi ba câu xã giao, lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên Lệ Thiên Hữu quay sang hỏi:

"Tiểu tử họ Lâu kia, ngươi vừa nói là Tề Nguyên Khang đã chết rồi?"

Lâu Thư Vọng gật đầu, bước tới gần Lệ Thiên Hữu, cung kính chắp tay thi lễ, sau đó cất tiếng trả lời, âm thanh không lớn lắm.

"Nghe nói... Triều tướng quân suất binh bao vây cả Tề phủ... có người mang tới một bài thơ... sau đó... chém đầu Tề đại nhân rồi..."

Tâm tư của Ninh Nghị lúc này cũng không đặt vào chuyện của Tề Nguyên Khang, Lâu Thư Vọng lại không nói lớn tiếng nên hắn chỉ nghe được mấy câu rời rạc như vậy mà thôi. Lâu Thư Vọng đi rồi, bầu không khí nặng nề chết chóc lại phủ lên Tứ Quý trai. Ninh Nghị đứng thẳng dậy, mười mấy người bên cạnh Lệ Thiên Hữu cũng đứng lên theo. Lưu Tiến bên cạnh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt đầu chém giết.

Trên thực tế, đám người Lệ Thiên Hữu kiêng kỵ cũng chỉ có cậu chàng Lưu Tiến này mà thôi. Lưu Đại Bưu rất hay bao che cho người của mình, nếu như bây giờ giết chết tên Lưu Tiến liều mạng đánh nhau này thì sau này không chừng thật sự đẩy Lệ Thiên Nhuận ra trước mũi đao của Bá Đao doanh cũng nên. Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì nếu như tiếp tục kéo dài, nhiều khả năng là Lệ Thiên Hữu sẽ ra tay.

Ninh Nghị vươn tay ra, ấn xuống sống đao của Lưu Tiến.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn hắn.

"Chuyện nếu không thành thì buông tay đi thôi, cậu ở đây liều mạng cũng chẳng có ý nghĩa gì, đây là trận chiến của ta, ta có thể tự đánh được. Cậu đứng ngoài, bọn họ sẽ không làm khó cậu đâu. Nếu như ta chết rồi thì vẫn còn cậu nhặt xác cho ta, nhân tiện bảo Lưu Đại Bưu báo thù cho ta, chuyện này cậu có thể làm được."

Hắn nói xong câu này, tay phải đột nhiên vung ra, ánh đao xẹt qua, bổ thẳng xuống chiếc bàn gỗ trước mặt, vụn gỗ bay tứ tán, chiếc bàn bị xẻ làm đôi. Xong xuôi, Ninh Nghị xoay người bước tới, đối mặt mọi người, hỏi:

"Ai tới?"

Từ đầu tới cuối hắn đều giữ hình tượng thư sinh, nhưng khí thế lúc này lại khiến cho những người có mặt phải giật mình. Lệ Thiên Hữu đưa ngón tay cái xẹt qua khóe miệng, trong mắt lóe lên vẻ hung tàn khát máu, mà trong đám đông bên kia, mọi người đều không khỏi ngạc nhiên, cả mấy cô hoa khôi trong thanh lâu cũng châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.

"Người này rốt cuộc là ai nhỉ..."

"Không phải đó là... Đệ nhất tài tử Giang Ninh gì gì đó à..."

"Hắn viết bài 'Vọng Hải Triều' đó..."

"Lệ tướng quân bảo trên tay hắn có máu của mấy ngàn con người ta đó..."

"Lúc nãy công tử của Lâu gia sao lại nói hai nhà Tô Lâu nhỉ..."

"...Hắn là người ở rể."


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK